Vô Thượng Sát Thần

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim, trong lòng Lôi Vũ dâng lên cảm giác sợ hãi, thậm chí suy nghĩ thứ nhất trong đầu chính là chạy khỏi nơi đây.

Đáng tiếc, Tiêu Phàm thi triển ra Tu La Thần Dực, Tiểu Kim cũng đồng dạng biến ảo ra bản thể, làm sao có thể tuỳ tiện buông tha cho hắn?

- Sát Phạt Chi Kiếm!

Trong miệng Tiêu Phàm thốt ra một đạo thanh âm, kiếm khí tàn phá bừa bãi, gió nổi lên tận trời, theo một đạo kiếm mang lóe qua, thân ảnh Tiêu Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ.

Kiếm khí vô hình, phá toái hư không, ám sát về hướng Lôi Vũ.

Con ngươi Lôi Vũ bỗng nhiên co rụt lại, thật nhanh, đây thực sự là một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh sao?

Hơn nữa, hắn từ trong một kiếm của Tiêu Phàm, cảm ứng được một loại Ý Chí đáng sợ tồn tại.

Khát máu, giết chóc, cuồng chiến, những từ ngữ này đều không thể miêu tả hết loại Ý Chí kia.

- Lôi...

Lôi Vũ không chút do dự gầm thét một tiếng, thế nhưng còn chưa xuất thủ, thanh âm hắn liền dừng lại, mi tâm vỡ ra, miệng đầy máu, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.

Phốc! Một đạo máu tươi từ mi tâm hắn bắn về phía hư không. Hắn không thể tin được, bản thân vậy mà thật sự chết ở trong tay một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh.

Ầm một tiếng, lại là một cái trảo lớn vỗ xuống, một kích của Tiểu Kim trực tiếp đánh hắn thành bột mịn, cái gì cũng không lưu lại.

Không phải, nói cho đúng, hư không còn lưu lại một chiếc Hồn Giới, Tiêu Phàm giương tay vồ một cái, Hồn Giới kia rơi vào trong tay hắn.

Tiêu Phàm mỉm cười, mặc dù đây là lần đầu tiên phối hợp của hắn và Tiểu Kim sau khi hắn đạt Chiến Hoàng cảnh, nhưng lại chém được cường giả Chiến Đế hậu kỳ, thế này không tính là thất bại.

Nếu như không có Tiểu Kim dọa phá Lôi Vũ, Tiêu Phàm cũng không có khả năng thuận lợi chém giết Lôi Vũ như vậy. Lôi Vũ sợ mất mật, so với Sở Không còn không bằng.


Tiêu Phàm thu hồi Tu La Thần Dực, Tiểu Kim cũng trở về diện mạo thật sự, kim sắc hỏa diễm cùng kiếm khí bốn phía cũng chầm chậm tiêu tán, lộ ra thân hình hai người.

Thấy Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim không sao, mấy người Hỏa Hoàng cũng buông lỏng một hơi.

- Lôi Vũ đâu?

Ngược lại là Hoa Thiên Bảo nơi xa nhìn thấy một màn này, lập tức giận dữ hét.

- Lôi Vũ? Ở đây đâu đâu cũng có hắn.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, lập tức chậm rãi nâng Tu La Kiếm trong tay lên, chỉ Hoa Thiên Bảo nói:

- Hiện tại đến lượt ngươi!

Trên không trung, Thiên Hương Bà Bà vốn chuẩn bị xông lên, thấy cảnh này không khỏi rụt rụt cổ, dựa dựa vào trên không của Chiến Hồn Học Viện.

- A ~

Đột nhiên, liên tiếp hai tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tu sĩ Chiến Đế sơ kỳ của Lôi gia cũng bị Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng bốn người liên thủ diệt sát.

Trong nháy mắt, liền chỉ còn lại Hoa Thiên Bảo cùng hai Chiến Đế cảnh Hoa gia.

Về phần tu sĩ Hoa gia khác cùng một đám tướng sĩ Đại Long, bọn Tiêu Phàm căn bản sẽ không thèm nhìn. Trừ người Hoa gia còn muốn liều mạng với Tiêu Phàm ra, tướng sĩ Đại Long đã sợ hãi rụt rè, sẽ không thực liều mạng.

Lần trước Hoa Thiên Bảo tiến đánh Đế Cung, bọn hắn không phải cũng tước vũ khí đầu hàng sao?

Việc Vương Triều thay đổi, Hoàng Triều thay đổi luôn tấp nập phát sinh, rất nhiều tu sĩ sớm đã coi nhẹ tất cả, chỉ là lăn lộn kiếm một miếng cơm ăn, đâu cần thực sự liều mạng chứ?

Có điều tu sĩ Hoa gia lại khác, nếu bọn hắn không liều mạng, Hoa gia sẽ bị diệt tộc, dù đối mặt là Chiến Đế cảnh, bọn hắn cũng phải nhắm mắt tiến tới.


- Lui!

Hoa Thiên Bảo thấy đại thế lực đã bị giết, liền gầm lên một tiếng, trong nháy mắt thối lui trên trăm trượng, hai Chiến Đế Hoa gia kia lại không có vận tốt như vậy.

Hai người bị Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng áp chế, muốn chạy trốn mà không được. Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất bọn hắn rất nhanh lại gia nhập chiến trường.

Mấy khắc sau, hai đại cường giả Chiến Đế sơ kỳ bị loạn kiếm chém giết.

Hoa Thiên Bảo tức giận nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại không thể làm gì, hắn nào nghĩ đến, Lôi Vũ còn không chịu nổi một kích, lại bị Tiêu Phàm cùng một Hồn Thú chém giết.

Đây chính là Chiến Đế hậu kỳ, chính hắn cũng chỉ là Chiến Đế trung kỳ mà thôi, đâu là đối thủ của bọn Tiêu Phàm.

Nếu như không phải hắn phía sau còn có toàn bộ Hoa gia, Hoa Thiên Bảo đoán chừng sớm đã co cẳng chạy, nào còn dám lưu lại chỗ này.

- Hoa Thiên Bảo, hôm nay ngươi tai kiếp khó thoát!

Tiêu Phàm kéo cái kiếm hoa, Tu La Kiếm trở tay cầm ở sau lưng, coi thường nhìn Hoa Thiên Bảo nói.

- Tiêu Phàm, ngươi giết Lôi Vân Trưởng Lão, bây giờ lại diệt gia chủ Lôi gia Lôi Vũ, ngươi sẽ không có kết cục tốt, Lôi gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Hoa Thiên Bảo cười gằn nói, tựa như chết cũng muốn kéo Tiêu Phàm theo.

Lôi gia sao? Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lẽo, Bắc Lão từng nói, hắn không cần lo lắng nhiều như vậy, bất luận tới chỗ nào, hắn đều không cần bó tay bó chân.

Mặc dù không biết Bắc Lão lấy lực lượng đâu ra, nhưng mà Tiêu Phàm cũng không muốn để cho Bắc Lão thất vọng, huống chi, khoái ý ân cừu, đây cũng là bản tính của hắn.

- Ta có kết cục tốt hay không, ta không biết, hơn nữa ngươi cũng sẽ không nhìn thấy, nhưng mà ta biết kết cục của ngươi sẽ không tốt lắm.


Tiêu Phàm một mặt coi thường, lăng không dạo bước, đi về hướng Hoa Thiên Bảo.

- Ha ha, chết ta cũng muốn kéo một người làm đệm lưng.

Hoa Thiên Bảo tùy tiện cười lớn, bỗng nhiên, một vệt sáng từ đằng xa kích xạ đến, lại giữ một thân ảnh nam tử đi đến.

- Đại Ca!

Long Vũ cùng Long Thần hai người thấy thế, lập tức cả kinh kêu lên.

- Long Vũ, Long Thần, các ngươi sẽ không muốn để Long Tiêu chết chứ?

Hoa Thiên Bảo cười nhạt một tiếng, lại nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Vậy thì giết Tiêu Phàm đi!

Hoa Thiên Bảo gầm thét một tiếng, trong mắt phóng ra hai đạo lợi mang, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Phàm không biết đã chết bao nhiêu lần.

- Ngươi!

Long Vũ cùng Long Thần rầu rĩ một hồi, không nói bọn hắn có thể giết chết Tiêu Phàm không, cho dù có thể, bọn hắn cũng sẽ không ra tay với Tiêu Phàm.

Nếu như dùng cái chết của Tiêu Phàm để đổi tính mệnh Long Tiêu, bọn hắn sẽ không đồng ý.

Nghe thấy thế, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh không chút do dự ngăn ở trước người Tiêu Phàm, coi thường nhìn Long Vũ cùng Long Thần.

- Tiêu Phàm, ngươi không phải cùng Long Vũ hại chết con trai của ta sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Đại Ca nàng? Nếu như ngươi tự sát, ta tha cho Long Tiêu, thế nào?

Hoa Thiên Bảo lại nói, tựa như đạt được âm mưu.

Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng lạnh lẽo, không thể không nói, Hoa Thiên Bảo này thật đúng là hèn hạ vô sỉ, lại tham sống sợ chết, khó trách hắn có thể bị Lôi gia điều khiển.

Đáng tiếc, ngươi cũng quá xem thường Tiêu Phàm ta.


- Ha ha.

Tiêu Phàm đột nhiên cười lên, nụ cười trong nháy mắt phá vỡ không gian yên tĩnh.

- Ngươi cười cái gì?

Hoa Thiên Bảo thần sắc cứng lại.

- Cười cái gì? Cười ngươi chính là một đồ ngu xuẩn, còn là Hoa gia gia chủ. Chỉ với hạng này như ngươi, cũng xứng làm Hoa gia gia chủ? Làm Đại Long Đế Chủ?

Tiêu Phàm xì một ngụm nước bọt, giọng nói vô cùng vì khinh thường.

Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hoa Thiên Bảo, Tiêu Phàm cười nói:

- Ngươi chẳng lẽ không biết, lần trước tại Cổ Địa Bí Cảnh, ta kém chút thì giết Long Tiêu sao? Ngươi dùng một mười mà ta muốn giết để uy hiếp ta? Ngươi không cảm thấy ngươi chính là đang đùa sao?

Vừa nói, Tiêu Phàm đi đến một bên Hoa Thiên Bảo. Mặc dù hắn không muốn để cho Long Tiêu chết, nhưng mà Long Tiêu còn không đủ để Tiêu Phàm hắn liều mình cứu giúp.

Coi như thiếu nhân tình của Long Vũ, Tiêu Phàm trả lại Long Vũ là được, hắn căn bản không nợ Long Tiêu cái gì.

Hoa Thiên Bảo vậy mà dùng Long Tiêu để uy hiếp bản thân, đây không phải buồn cười thì là cái gì?

- Ngươi, ngươi không phải có quan hệ gì với Long Vũ sao?

Hoa Thiên Bảo không biết nói gì, hồi lâu mới nặn được một câu.

- Ngươi không tin đúng không? Đã như vậy, ngươi giết hắn là được.

Tiêu Phàm bộ dáng không quan trọng, vận chuyển Hồn Lực trầm giọng quát:

- Có gan ngươi giết hắn!

MinhLâm - Lục Đạo -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui