Vô Thượng Sát Thần

- Oanh!

Hư không dường như muốn nổ tung, hai người không nhúc nhích, Hồn Lực phong bạo đã đâm vào cùng một chỗ, làn sóng nối tiếp làn sóng, cuồn cuộn hướng về bốn phía.

Lưu Ly thấy thế liền vội vàng thối lui đến nơi xa. Giờ phút này trong lòng nàng hết sức phức tạp, không biết là đang muốn Ngọc Diện Vô Tình giết chết Tiêu Phàm, hay là để Tiêu Phàm giết chết Ngọc Diện Vô Tình.

- Chết đi.

Ngọc Diện Vô Tình gầm thét một tiếng, toàn thân lưu chuyển vô số kiếm khí, thực lực Hoàng Phủ Chiến Hoàng không giữ lại bất kỳ cái gì, toàn bộ phóng xuất ra.

Không thể không nói, thực lực hắn thật không thể khinh thường, không hổ là một trong Thập Đại Sát Thủ thế hệ trẻ của Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ.

Nếu đổi lại là một người khác, dù ngươi là Hoàng Phủ Chiến Hoàng thì thế nào, Tiêu Phàm cũng chỉ một kiếm chém giết. Nhưng đối mặt với Ngọc Diện Vô Tình, Tiêu Phàm vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực.

Đương nhiên, có áp lực mới có động lực, Tiêu Phàm cho tới bây giờ còn chưa từng sợ áp lực.

Trong tay Ngọc Diện Vô Tình đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, đó là thanh kiếm hắn đeo phía sau lưng, động tác rút kiếm đã nhuần nhuyễn đến mức không lãng phí một giây một phút nào.

Một kiếm lăng lệ phá vỡ hư không, đâm về hướng Tiêu Phàm.

Nhưng mà giờ phút này ánh mắt Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, không nổi lên một chút gợn sóng, lúc một kiếm kia sắp tới gần thân thể hắn...

Thân ảnh Tiêu Phàm như gió, phiêu nhiên bay về sau, động tác thoải mái, phiêu dật.

Kiếm trong tay Ngọc Diện Vô Tình cách ngực Tiêu Phàm chỉ còn không đến một thước, nhưng mà khoảng cách này, lại như Chỉ Xích Thiên Nhai, rốt cuộc không mảy may tới gần hắn được.


Luận tốc độ, Tiêu Phàm trước giờ không thua bất luận kẻ nào cùng cấp, huống chi, hắn còn lĩnh ngộ Tam Trọng Khoái Mạn Chi Ý.

- Thu Thủy Nhiễm Nhiễm!

Ngọc Diện Vô Tình đột nhiên quát nhẹ một tiếng, trên mũi kiếm nhộn nhạo từng đạo Hồn Lực ba động như sóng nước, chậm rãi vọt về ngực Tiêu Phàm.

Ngọc Diện Vô Tình rốt cục nhịn không được thi triển ra chiến kỹ, cũng chỉ có chiến kỹ mới có thể phá vỡ khoảng cách gang tấc này.

- Hô!

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm bỗng tăng tốc, thoáng cái biến mất ở phía trước bảo kiếm của Ngọc Diện Vô Tình, sau khi xuất hiện lần nữa, đã là ở phía sau Ngọc Diện Vô Tình.

Thật nhanh!

Cả người Ngọc Diện Vô Tình toát ra mồ hôi lạnh, Tiêu Phàm vừa rồi trong nháy mắt bộc phát tốc độ, khiến hắn hãi hùng khiếp vía, tốc độ kia, thật là đáng sợ.

- Đây là Thân Pháp Chiến Kỹ gì?

Lưu Ly ở phía xa kinh ngạc nói, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, cũng không thấy rõ là Tiêu Phàm biến mất thế nào.

Nàng chỉ biết tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, bằng không lúc đầu nàng cũng không có khả năng dễ dàng thua ở trong tay Tiêu Phàm như vậy.

- Lưu Tinh Hám Thiên.

Một tiếng quát nhẹ, chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên nâng tay phải lên, nắm thành một nắm đấm như gió, toàn thân tỏa ra kim sắc quang mang chói mắt.


Kim sắc quang mang sáng chói, chiếu sáng cả vùng không gian âm u. Cả người Tiêu Phàm đều khiến người ta cảm thấy một loại khí tức cực kỳ thánh khiết.

Ầm!

Tốc độ ra quyền cực nhanh, Tiêu Phàm một quyền đánh vào đầu vai Ngọc Diện Vô Tình. Thanh âm nứt xương truyền ra, vai trái Ngọc Diện Vô Tình trong nháy mắt đổ sụp xuống, thân thể đều có chút dị dạng.

Ngay sau đó, cả người hắn bắn nhanh ra, đập về nơi xa, hướng hắn bay đi chính là vị trí vách đá đen, hung hăng nện ở trên vách đá.

Vừa rồi lúc nắm đấm Tiêu Phàm đụng vào trên người hắn, Ngọc Diện Vô Tình cảm giác bản thân giống như bị một tảng thiên thạch đập trúng, lục phủ ngũ tạng suýt chút vỡ nát, đến Hồn Hải cùng kinh mạch đều rung chuyển không ngừng.

Lưu Tinh Hám Thiên, đây là Cửu Phẩm Chiến Kỹ không trọn vẹn được Bàn Tử lấy được ở trong Sát Lục Không Gian, Tiêu Phàm lần trước cũng sử dụng một lần, lần này là lần thứ hai hắn sử dụng.

Cho dù là Cửu Phẩm Chiến Kỹ không trọn vẹn, uy lực phát huy ra cũng tuyệt đối không kém gì Chiến Kỹ Thất Phẩm đỉnh giai, một quyền nện vào trên người, Chiến Hoàng cảnh làm sao chịu đựng được.

- Khụ khụ ~

Ngọc Diện Vô Tình gian nan đứng dậy, trong miệng ho ra một chút nội tạng bị phá vỡ, sắc mặt đỏ vô cùng, khí huyết bị chấn động mạnh.

- Không phải hắn sử dụng kiếm sao? Làm sao quyền pháp cũng lợi hại như vậy?

Lưu Ly nơi xa ánh mắt cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên rung động một cái. Kiếm pháp và quyền pháp, đạt tới Chiến Hoàng cảnh bình thường đều sẽ chỉ chủ yếu tu một đạo.

Mặc dù đồng thời tu kiếm pháp cùng đao pháp cũng có không ít, vì cùng là tu binh khí. Nhưng mà có rất ít người tu đồng thời kiếm pháp cùng quyền pháp.


Lưu Ly hoàn toàn không hiểu, nàng không biết đâu mới là thực lực chân chính của Tiêu Phàm, bởi vì quyền pháp của Tiêu Phàm căn bản không yếu hơn bao nhiêu so với kiếm pháp.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ngọc Diện Vô Tình gian nan đứng dậy, lau đi máu tươi khóe miệng, sắc mặt khó xử nhìn Tiêu Phàm. Hắn không tin một hạng người vô danh lại có chiến lực đáng sợ như thế.

Sau đó ánh mắt lại đảo qua trên người Lưu Ly, hắn hiển nhiên không tin, Lưu Ly là đối thủ của Tiêu Phàm.

Đột nhiên, Ngọc Diện Vô Tình giật mình hiểu ra, kinh hãi nhìn Lưu Ly nói: - Lưu Ly, ngươi?

Lưu Ly cười khổ một tiếng, cuối cùng đành phải gật đầu.

- Đây chính là thực lực của ngươi?

Tiêu Phàm vẻ mặt coi thường nói:

- Thực không biết, ngươi có tư cách gì quyết định sinh tử của ta?

Ngọc Diện Vô Tình không biết nói gì, Tiêu Phàm một quyền đánh bại hắn, hắn còn có thể nói gì đây?

Hắn lúc này mới phát hiện, núi cao còn có núi cao hơn, cái gọi là Thập Đại Sát Thủ, trước sự sống chết cũng không có quá nhiều tác dụng, vẻn vẹn chỉ là một cái tên mà thôi.

Tiêu Phàm từng bước một đi về phía Ngọc Diện Vô Tình, Sát Ý tràn ngập, đối với người muốn giết chính mình, Tiêu Phàm cho tới bây giờ đều không thủ hạ lưu tình.

- U Linh, tha cho hắn một mạng.

Đột nhiên, Lưu Ly ngăn khuất trước người Ngọc Diện Vô Tình, vội vàng mở miệng nói.


- Nếu như ta không phải đối thủ của hắn, hắn sẽ tha cho ta sao?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, sát tâm chẳng những không biến mất, ngược lại ngày càng đậm.

Lưu Ly cúi đầu, không biết nói gì, nếu như thực lực Tiêu Phàm không ra sao, đừng nói Ngọc Diện Vô Tình sẽ không tha cho Tiêu Phàm, chính nàng cũng sẽ không bị Tiêu Phàm nô dịch.

Sắc mặt Ngọc Diện Vô Tình lạnh lùng, đứng ở đó không nhúc nhích. Giờ phút này bản thân hắn bị trọng thương, cho dù muốn chạy trốn cũng không thể, với tốc độ Tiêu Phàm muốn đuổi kịp hắn dễ như trở bàn tay.

Hắn liền dứt khoát đứng ở đó, chờ đợi kết cục tử vong, mặc dù thân làm sát thủ sớm đã chuẩn bị có ngày tử vong, nhưng trong lòng vẫn có chút khát vọng được sống.

- Muốn ta xuất thủ, hay là ngươi chủ động đem lệnh bài tích điểm của mình giao ra?

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên ngừng bước chân, nhìn chăm chú Ngọc Diện Vô Tình. Hắn vốn định giết Ngọc Diện Vô Tình, nhưng mà hắn lại nghĩ tới vấn đề Hắc Sắc Thạch Sơn, vì vậy Tiêu Phàm vẫn không xuất thủ.

Nghe thấy lời Tiêu Phàm, Ngọc Diện Vô Tình vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt như tro tàn kia vậy mà nổi lên một tia thần thái.

- Ngọc Hi, còn ngây ra đó làm gì!

Lưu Ly đột nhiên sốt ruột quát.

Toàn thân Ngọc Diện Vô Tình rung động một cái, vẫn là đưa lệnh bài tích điểm cho Tiêu Phàm, hơn nữa còn đưa thêm hai lệnh bài tích điểm, hiển nhiên là của hai người vừa rồi bị Tiêu Phàm giết chết.

Tiêu Phàm thu hồi lệnh bài tích điểm Ngọc Diện Vô Tình, sau đó lại lấy ra lệnh bài tích điểm của bản thân, răng rắc một tiếng, hai khối lệnh bài tích điểm kia đột nhiên vỡ ra, hai luồng sáng lập tức tiến vào bên trong lệnh bài tích điểm của Tiêu Phàm.

- Ngọc Diện Vô Tình? Ngọc Hi là tên thật của ngươi đúng không, ta rất muốn biết, ngươi làm sao phát hiện ra Hắc Sắc Thạch Sơn này?

Tiêu Phàm làm xong tất cả những thứ này, con ngươi lạnh lẽo đột nhiên chuyển hướng Ngọc Diện Vô Tình nói.

MinhLâm - Lục Đạo -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui