Vô Thượng Sát Thần

Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, khóe miệng hai người Vô Tâm cùng Bại Vô Ngân giật một cái.

Muốn kiếm của ngươi, ai còn dám muốn kiếm của ngươi, Truy Mệnh đều bị ngươi một kiếm chém chết, chúng ta chỉ ngang ngang với Truy Mệnh, làm sao có thể làm đối thủ của ngươi.

- Đáng tiếc!

Tiêu Phàm cũng nhìn ra hai người không dám tiếp tục xuất thủ, lộ ra một tia tiếc hận, tựa như vì không có cớ giết hai người mà tiếc hận.

Hai người Vô Tâm cùng Bại Vô Ngân sầm mặt lại, hai người bọn hắn dù sao cũng là nhân vật có số bên trong Nam Vực Cửu Đại Đế Triều, làm sao lại bị người khác khinh thường như thế?

Cái tên Tiêu Phàm bọn hắn cũng đã được nghe nói, Chiến Hoàng trung kỳ, chém giết qua Hoàng Phủ Chiến Hoàng.

Dạng sự tình này bọn hắn cũng có thể làm được.

Nếu như không phải Tiêu Phàm vừa chém một kiếm kia, hai người ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Tiêu Phàm, bởi vì theo hai người thấy Tiêu Phàm cường đại vẫn là do dựa vào thanh kiếm trong tay này.

- Tiêu Phàm, nếu không có thanh kiếm đó thì ngươi tính là cái gì?

Bại Vô Ngân chẳng những không có rời đi, ngược lại đột nhiên phóng ra một bước, chiến ý bành trướng xông thẳng đến Tiêu Phàm à.

- Ồ?

Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, Bại Vô Ngân lại còn dám chủ động khiêu khích hắn, hắn nhất thời cũng hứng thú, vừa vặn những ngày qua không có hảo hảo động thủ một lần.

Muốn hoàn thành hai cái nhiệm vụ còn lại cũng không phải là sự tình trong thời gian ngắn, vậy liền dứt khoát tìm một chút sự tình thú vị.


- Bại ngươi, không sử dụng kiếm cũng được.

Tiêu Phàm thu hồi Tu La Kiếm, trực tiếp lấy ra một thanh trường kiếm phổ thông, sau đó từng bước một đi đến Bại Vô Ngân.

Bại Vô Ngân nhếch miệng cười quỷ dị, không có mảy may e ngại hướng về Tiêu Phàm đi đến, trong tay dẫn theo một chuôi huyết sắc trường kiếm, lóe ra huyết mang, lăng lệ khiếp người.

- Điểm Kiếm!

Bại Vô Ngân đột nhiên quát nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay khẽ run lên, một cái huyết sắc quang điểm từ mũi kiếm xuất hiện, sau đó đột nhiên như là cực quang bắn ra, trong nháy mắt liền đi tới vị trí Tiêu Phàm.

- Có ý tứ.

Trong đôi mắt Tiêu Phàm lóe qua một tia phong mang.

Hắn liếc mắt liền nhìn ra chỗ huyền diệu của một kiếm này, đem tất cả kiếm khí, Hồn Lực, cùng Sát Ý ngưng tụ lại từng chút một.

Bởi vì Vô Tình Nhất Kích của hắn, cũng vẻn vẹn đem tất cả thế công ngưng tụ cùng một đường mà thôi.

Chẳng qua sự khác biệt là tốc độ Vô Tình Nhất Kích càng nhanh, bởi vì Tiêu Phàm đã lĩnh ngộ Khoái Mạn Chi Ý.

Hô một tiếng, Tiêu Phàm chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ tránh thoát một kiếm giết đến.

Ầm!

Gần như đồng thời, hậu phương đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang đáng sợ, chỉ thấy cái kia một chút quang mang đột nhiên cấp tốc phóng đại, tại hư không nổ tung, hình thành một vòng ánh sáng lôi xé hư không.


Nếu như bị đánh trúng, tu sĩ tất nhiên sẽ bị vầng sáng kiếm khí xé nát, căn bản không có may mắn nào.

- Một kiếm này không tệ, có lẽ ta có thể cải tiến Vô Tình Nhất Kích một chút.

Trong lòng Tiêu Phàm tự nói, cũng đúng lúc này, Bại Vô Ngân đã đi tới trước mặt Tiêu Phàm.

Bang!

Không hề nghĩ ngợi, Tiêu Phàm trực tiếp dùng trường kiếm ngăn khuất trước người, cùng huyết sắc trường kiếm Bại Vô Ngân đâm vào cùng một chỗ, đốm lửa bắn tứ tung, bén nhọn kim loại tiếng ma sát mười điểm chói tai.

Tiêu Phàm đứng ở hư không không nhúc nhích tí nào, nghiền ngẫm nhìn Bại Vô Ngân: - Đây chính là cái gọi là thực lực để đánh bại ta?

- Tiệt Kiếm!

Bại Vô Ngân trợn mắt trừng một cái, trường kiếm đột nhiên chuyển động, Hồn Lực tràn vào bên trong huyết kiếm, quang mang huyết kiếm đại thịnh, một chùm sáng Lôi Điện từ đáp xuống, xông thẳng đến ngực Tiêu Phàm.

Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống, trở tay nhấc lên, trường kiếm màu trắng ngăn trở chùm sáng kia, bang một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng đứt gãy.

Nhưng mà chùm sáng màu đỏ lại không tránh không lùi, xông thẳng đến ngực hắn, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, Tiêu Phàm vội vàng đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ tránh thoát một kích tất sát.

Tiêu Phàm tâm nhấc đến cổ họng, hít sâu một hơi, thầm nghĩ trong lòng: - Xem ra ta vẫn xem thường hắn, vừa nãy hắn cố ý tới gần mình, lại thừa dịp ta không sẵn sàng xuất thủ, lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý của ta, Bại Vô Ngân xác thực xem như một kỳ tài, đây là chiêu thức sát thủ chân chính.

- Ngươi đi đi.


Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, chậm rãi thu liễm sát ý, không định tiếp tục cùng Bại Vô Ngân giao thủ.

- Làm sao, ngươi sợ?

Sắc mặt Bại Vô Ngân sững sờ, chiến đấu còn không có đình chỉ, làm sao có thể không đánh, việc này khiến hắn thập phần khó chịu, cảm giác bị xem thường.

- Ta sợ ta sẽ nhịn không được giết ngươi.

Tiêu Phàm lắc đầu.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Bại Vô Ngân vẫn là địch nhân của hắn, Tiêu Phàm nếu quả thật xuất thủ, cho dù không cần Tu La Kiếm cũng có thể trong nháy mắt nghiền ép Bại Vô Ngân, dù sao Tiêu Phàm là người lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý.

Cho nên Tiêu Phàm mới không muốn cùng Bại Vô Ngân đánh thật, vạn nhất hắn nhịn không được sẽ giết chết Bại Vô Ngân.

Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý, bây giờ sát tâm đã triệt để thu phóng tự nhiên.

- Giết ta? Nếu như ngươi có thể giết ta, ngươi còn sẽ thủ hạ lưu tình sao? Sĩ có thể giết, không thể nhục!

Bại Vô Ngân cười lạnh nói, căn bản không định dừng tay lúc này.

Hắn lần nữa đánh tới Tiêu Phàm, khí thế trên người lần nữa cường đại mấy phần, muốn nhất kích tất sát Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sau một khắc, Tiêu Phàm đột nhiên quỷ dị biến mất tại chỗ, như là Thuấn Di, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước người Bại Vô Ngân.

Một vệt sáng từ trong tay hắn lóe qua, trực tiếp bắn vào thể nội Bại Vô Ngân, thân thể Bại Vô Ngân cứng đờ, kiếm trong tay rơi xuống.

Con ngươi hắn run rẩy không thôi, gian nan ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, hắn phát hiện mình tựa như một con gà con, căn bản không động được mảy may.


Thậm chí, nếu như không có Tiêu Phàm kéo hắn, Bại Vô Ngân ngay cả năng lực ngự không cũng không có.

- Ngươi đã làm gì ta?

Bại Vô Ngân nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, hắn không cách nào tưởng tượng, Tiêu Phàm vậy mà dễ như trở bàn tay liền chế trụ hắn, ngay cả năng lực phản kháng đều không có.

- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, giết ngươi, rất đơn giản.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm một chưởng vỗ tại bên trên lồng ngực Bại Vô Ngân, một vệt sáng bắn ra rơi vào trong tay Tiêu Phàm, mà Bại Vô Ngân lại trực tiếp rơi xuống phía dưới.

Còn không có rơi đến trên mặt đất, Bại Vô Ngân đột nhiên phát hiện bản thân lại có thể động, nhưng là giờ phút này hắn hận không thể mình bị ngã chết.

Bởi vì loại cảm giác này làm cho hắn rất khó chịu, cảm giác Tiêu Phàm có thể thao túng sinh tử hắn quá dễ dàng, một loại cảm giác thất bại chưa bao giờ có quanh quẩn trong lòng.

Bại Vô Ngân đứng sừng sững hư không, con ngươi màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm trên không trung, Tiêu Phàm đứng lơ lửng trên không, sắc mặt thập phần bình tĩnh nhìn hắn.

Nhưng mà theo Bại Vô Ngân, Tiêu Phàm tựa như một tòa núi cao không thể vượt qua.

Hắn vẫn cho rằng Tiêu Phàm bởi vì có được thanh kiếm cường đại kia mới có thể chém giết Truy Mệnh dễ như trở bàn tay.

Nhưng hiện tại hắn mới biết, thực lực chân chính của Tiêu Phàm rất đáng sợ, thậm chí hắn hâm mộ Truy Mệnh có thể thống khoái chết đi, mà hắn lại không có cách nào gạt đi được sự sỉ nhục này.

Nơi xa, trong lòng Vô Tâm hung ác xúc động một cái, hắn lúc đầu cũng chuẩn tìm Tiêu Phàm luận bàn một chút, nhưng cuối cùng vẫn là áp chế loại xúc động kia, quay người cũng không quay đầu lại rời đi.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Bại Vô Ngân phía dưới, cũng quay người hướng về nơi xa lao nhanh đi, về phần những người ẩn nấp kia, Tiêu Phàm từ đầu đến cuối đều không có quan tâm tới.

MinhLâm - Lục Đạo -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui