Vô Thượng Sát Thần

- Rốt cục cũng thừa nhận?

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, thần sắc Long Vũ thập phần bình tĩnh.

Tiêu Phàm rốt cục biết Long Vũ hẳn là xác nhận thân phận hắn, căn bản không giống như đang cố ý lừa dối mình, chỉ là hắn ngụy trang căn bản không ai có thể nhận ra mới đúng.

Long Vũ lại làm sao phát hiện được? Chẳng lẽ Băng Tộc Huyết Mạch cường hãn như thế?

- Ngươi yên tâm, không ai có thể nhìn trộm trong phòng.

Long Vũ lại nói, đột nhiên hướng về phía Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ:

- Đa tạ ân cứu mạng của công tử.

- Ngươi như thế nào nhận ra ta.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, bản thân lại phủ nhận đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, dứt khoát liền thừa nhận, có vẻ như cô gái nhỏ này cũng không có làm khó mình.

Đối với một lễ này của Long Vũ, Tiêu Phàm cũng vui vẻ tiếp nhận, mặc dù hắn vì hấp thụ năng lượng Hàn Băng Chi Khí bàng bạc nhưng cũng là vì cứu nàng.

- Kỳ thật ta ngay từ đầu cũng không nhận ra được ngươi, bất quá khi ngươi âm thầm chữa thương cho nàng, ta liền phát hiện ra ngươi.

Ánh mắt Long Vũ sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nàng cũng hết sức kinh ngạc thuật ngụy trang của Tiêu Phàm.

- Âm thầm chữa thương cho nàng?

Tiêu Phàm càng thêm không hiểu, khí tức Hồn Lực đều phát sinh biến hóa, ngươi thế nào phát hiện ra được.


- Không sai, bên trong Hồn Lực của ngươi có Hàn Băng Chi Khí của ta, mặc dù rất yếu nhưng ta vẫn dễ nhận ra.

Long Vũ giải thích nói.

- Hàn Băng Chi Khí? Chẳng lẽ là bởi vì ta thôn phệ Hàn Băng Chi Khí của nàng khi nàng thức tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, dung nhập bên trong Hồn Lực của ta?

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng.

Lập tức cũng minh bạch Long Vũ vì sao nhận ra hắn, hắn thi triển Hồn Biến Liễm Tức Thuật cải biến là khí tức Hồn Lực mà không có thay đổi khí tức Hàn Băng Chi Khí.

Hơn nữa, Hàn Băng Chi Khí chính là khí tức đặc thù khi Băng Tộc Huyết Mạch thức tỉnh, Long Vũ trước tiên phát hiện cũng rất bình thường.

- Đương nhiên, còn có một chút để ta khẳng định người cứu ta là ngươi.

Long Vũ nhìn Tiêu Phàm nghi hoặc không thôi, lại nói:

- Ánh mắt ngươi, mặc dù dung mạo ngươi cùng khí tức Hồn Lực cải biến, nhưng ánh mắt ngươi không đổi.

- Ta nói tiểu ny tử này, ngươi lúc đó chỉ liếc ta một cái mà thôi, ngươi liền nhớ kỹ ánh mắt ta sao?

Tiêu Phàm một mặt không tin, ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ngươi sẽ không thích ca chứ?

- Đúng vậy, ta thích ngươi.

Long Vũ thập phần nghiêm túc gật đầu, trong mắt hiện ra thu thuỷ ba đào khiến Tiêu Phàm không còn gì để nói, nhưng mà nàng một chút cũng không giống như đang nói đùa, lại nói:


- Ta đã từng thề, ai nếu có thể chữa cho ta, ta liền lấy thân báo đáp, dứt khoát là như thế.

- Ngừng ngừng ngừng!

Tiêu Phàm làm một thủ thế đình chỉ, hắn không thể không ngăn cản. Long Vũ càng nói càng thái quá, Tiêu Phàm tin tưởng vừa thấy đã yêu, nhưng cũng không khoa trương như vậy chứ.

- Đầu tiên, ta cứu ngươi cũng không phải là vì cứu ngươi, chỉ là Hàn Băng Chi Khí trên người ngươi đối với ta hữu dụng mà thôi.

Tiêu Phàm quyết định hảo hảo giáo dục Long Vũ một chút.

- Thứ hai, ngươi đã nhận ra ta, chắc hẳn ngươi cũng nên biết rõ, Đại Ca Long Tiêu của ngươi là bị ta gây thương tích, hơn nữa không có gì bất ngờ xảy ra thì người bình thường không có khả năng chữa cho hắn, ngươi và ta là cừu nhân mới đúng.

- Thứ ba, ngươi mới vừa nói ai chữa cho ngươi liền lấy thân báo đáp, nếu như là người khác chữa cho ngươi, ngươi muốn lấy thân báo đáp chính là người khác, không phải ta, cho nên người ngươi thích cũng không phải ta.

- Thứ tư, ngươi còn quá nhỏ, bây giờ còn không hiểu cái gì là yêu thích, ta thừa nhận mình có chút soái, nhưng ngươi cũng đừng lừa phỉnh ta.

- Thứ năm, ta đã có bạn gái, đối với những nữ nhân khác không có hứng thú.

Tiêu Phàm một hơi nói xong vốn cho là Long Vũ nên biết khó mà lui, thậm chí trực tiếp tự tay mình giết cừu nhân, thật không nghĩ đến, Long Vũ cười rất xán lạn, rất chân thành nghe hắn nói.

- Còn nữa không?

Long Vũ cười nói, hiển nhiên những lời kia đều không nghe lọt tai.

- Cô gái nhỏ này đầu có bị bệnh không vậy.


Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, có loại dự cảm cực kỳ không ổn.

- Nói xong rồi thì đến ta nói.

Long Vũ hắng giọng, nghiêm mặt nói:

- Thứ nhất, ngươi cứu ta mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng nhân duyên là ông trời chú định, đây chính là duyên phận ngươi và ta.

- Thứ hai, Đại Ca ta là bị ngươi gây thương tích, nhưng ngươi lại cứu ta, đối với Long gia mà nói, ân oán thanh toán xong, hơn nữa, nếu như ngươi lại cứu Đại Ca ta, chính là đối với Long gia ta có ân.

- Thứ ba, Long Vũ ta nói ra lời nói cho tới bây giờ không có thu hồi lại, vô luận ngươi có thích ta hay không, ta đều thích ngươi, ta chỉ quan tâm ta thích ngươi, ngươi có thích ta hay không hoàn toàn không liên quan đến ta.

- Thứ tư, ngươi mặc dù nhìn qua lớn hơn ta, nhưng tuổi thật ngươi cũng cùng ta giống nhau, ngươi không tư cách giáo dục ta, hơn nữa, dung mạo ngươi cũng không soái.

- Về phần thứ năm, ngươi có hay không có bạn gái cũng không liên quan đến ta, nam nhân nào chả có tam thê tứ thiếp.

Long Vũ nói năng khí phách khiến Tiêu Phàm không biết nói gì, thậm chí cảm thấy đối phương nói mới là chân lý.

Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì quỳ xuống, Long Vũ thật đúng là ân oán rõ ràng, yêu hận rõ ràng a, thế nhưng Tiêu Phàm thật đúng là tiêu hóa không nổi.

Cái gì gọi là mặt dày mày dạn, Tiêu Phàm xem như chân chính bây giờ mới biết đến, Long Vũ muốn không phải hắn thì không gả đó.

- Cô nãi nãi, ngươi nói đều đúng, ngươi là Đại Long Công Chúa cao quý, ta không với cao được.

Tiêu Phàm vẻ mặt đưa đám nói, hắn còn là lần thứ nhất trong lời nói rơi xuống hạ phong.

Lấy địa vị và thân phận Long Vũ, còn có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, thế gian này người muốn lấy nàng rất nhiều, vì sao sẽ coi trọng hắn như thế?

Tiêu Phàm không tin Long Vũ chỉ có thể chọn một mình hắn, thế nhưng càng nghĩ càng thấy trên người hắn cũng không có cái gì đáng giá để nàng nhớ thương mà.

- Ngươi trèo lên hay không lên, tâm lý ta nắm chắc.


Long Vũ vẫn rất chân thành nói, trên người phát ra một loại quý khí cùng riêng biệt.

Tiêu Phàm đều không thể không thừa nhận, Long Vũ thật đúng là một kỳ nữ.

- Vẫn là cứu tốt bạn gái của ngươi đi, nếu như nàng đều không thèm để ý, vậy ngươi cũng không tất yếu để ý.

Ngữ khí Long Vũ có chút ghen ghét nói, chậm rãi thu hồi Hồn Lực.

- Cô gái nhỏ này không phải là nghiêm túc chứ?

Trong lòng Tiêu Phàm không còn gì để nói, Huyết Yêu Nhiêu cũng không phải bạn gái của ta.

Hắn cũng biết Long Vũ không muốn tiếp tục cùng hắn tranh luận, bất đắc dĩ, Tiêu Phàm đành phải đưa ánh mắt rơi vào trên người Huyết Yêu Nhiêu.

Nhìn Long Vũ liếc mắt, Tiêu Phàm biết muốn để cho nàng rời đi là không có khả năng.

- Trước tiên đem Huyết Yêu Nhiêu chữa cho tốt rồi nói, chờ Sát Vương Thí Luyện kết thúc, ta trực tiếp chạy trốn, chẳng lẽ còn làm gì được ta?

Tiêu Phàm trong lòng nghĩ thầm, Hồn Lực từ trên người hắn thả ra, cách trở tất cả dò xét.

Long Vũ dù sao cũng đuổi không đi, nhưng bên ngoài còn có Long Thần, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận.

Tâm thần khẽ động, mấy cây kim châm liền đánh vào thể nội Huyết Yêu Nhiêu, trọng yếu nhất tự nhiên là Định Hồn Châm trên đỉnh đầu.

Theo mấy cây kim châm đánh vào, khí tức trên người Huyết Yêu Nhiêu chậm rãi trở nên vững vàng, bậc thủ pháp này khiến Long Vũ kinh ngạc một trận.

- Không nghĩ tới Chiến Hồn Huyết Yêu Nhiêu lại là Đế Huyết Hoa trong truyền thuyết. Đế Huyết Hoa một đời nở rộ, nếu như không phải gặp gỡ ta, đóa Yêu Nhiêu Chi Hoa này liền thực vĩnh thế héo tàn.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, không coi ai ra gì, tâm thần chậm rãi chìm vào bên trong chữa thương cho Huyết Yêu Nhiêu.

MinhLâm - Lục Đạo -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui