Tiêu Phàm híp hai mắt, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng giãn ra, cho người ta một loại cảm giác mê mang.
- Tiểu bạch kiểm này thật đúng là có thể giả bộ, tuổi còn trẻ làm cái gì không tốt, vậy mà tới lừa gạt, đáng tiếc hắn đến nhầm nơi.
- Đúng vậy, hôm nay bị ta phế cũng có sáu người, hắn nếu tính trong tay ta là người thứ bảy.
- Ta mới phế năm người, người này nhường cho ta đi? Dám đến Hoa gia lừa gạt, không giết hắn đã là quá nhân từ với hắn.
Cách đó không xa, mấy hộ vệ xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập vẻ cười trên nỗi đau của người khác, tên gia hỏa này dám đến đây lừa gạt, chính là tự tìm cái chết.
- Mẹ nó, Hoa Thiên Minh nhìn qua coi như trung thực, không nghĩ tới âm hiểm như thế, nếu như lão tử không có thực lực thật đúng là bị ngươi đùa nghịch.
Trong lòng Tiêu Phàm giận mắng không thôi, đem mười tám đời tổ tông Hoa Thiên Minh ân cần thăm hỏi một trăm lần.
Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên mở hai mắt.
- Thế nào, các hạ có thể nhìn ra cái gì?
Hoa Thiên Minh mở miệng nói, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một vòng lãnh quang.
- Hoa thiếu gia, không, Hoa tiểu thư huyết khí không thua thiệt, sắp tới có thể sẽ hành động bất tiện, ta đưa cho nàng một phương thuốc, mấy ngày nay hảo hảo điều trị một phen liền có thể.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Hoa tiểu thư? Các hạ đây là ý gì?
Hoa Thiên Minh sầm mặt lại, một cỗ khí thế cường đại lao thẳng tới Tiêu Phàm mà đến.
- Tiểu tử này thật đúng là tự tìm cái chết, trong này nào có Hoa tiểu thư, rõ ràng chỉ có Tiểu Hầu Gia!
- Tên gia hỏa này không phải là nam nữ đều không thấy rõ chứ, lại dám bóc bố cáo.
Một đám hộ vệ bị lời nói Tiêu Phàm khiến cho chấn kinh, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Tiêu Phàm giống như nhìn một người chết.
- Ta nói phải hay không phải, các hạ tâm lý nắm chắc, cáo từ.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, đứng dậy liền đi. Trong lòng khinh thường nói:
- Cho là đem sợi tơ thắt ở trên cổ tay nha hoàn liền có thể đùa nghịch lão tử sao!
- Ha ha! Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại.
Hoa Thiên Minh đột nhiên cười lên ha hả, vội vàng ngăn Tiêu Phàm nói:
- Tiểu huynh đệ đừng nóng giận, vừa mới chỉ là tại hạ nhất thời hứng khởi, muốn thi nghiệm một chút tài nghệ y thuật của ngươi mà thôi.
Giờ phút này trong lòng Hoa Thiên Minh cũng bình tĩnh, mới vừa nghe được Tiêu Phàm vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lòng hắn cũng vô cùng khó chịu, lúc Tiêu Phàm đem sợi tơ cho hắn, hắn cũng đại khái đoán được cái gì.
Vì làm khó Tiêu Phàm, Hoa Thiên Minh cũng không đem sợi tơ thắt ở trên cổ tay Hoa Thiếu Phi, mà là thắt trên cổ tay nha hoàn.
Không nghĩ tới thật đúng là bị Tiêu Phàm nhìn ra, phải biết trong gian phòng đó có thể cách trở Hồn Lực dò xét, Tiêu Phàm không có khả năng biết tất cả bên trong.
Cũng chính là bởi vì như thế mới chứng Minh Tiêu khác biệt, Huyền Ti Chẩn Mạch thậm chí ngay cả nam nữ đều phân biệt ra, tiểu tử này thật đúng là không phải bình thường.
Trong phòng, sắc mặt nha hoàn đỏ bừng, vội vàng cởi sợi tơ trong tay ra.
- Ngại quá, ta tính tình của ta chính là như thế, mỗi ngày chỉ nhìn một người, hôm nay là ngươi lãng phí cơ hội rồi.
Tiêu Phàm bất vi sở động, nếu muốn trêu chọc hắn, vậy dĩ nhiên muốn trêu chọc thỏa thích, bản thân tài trí hơn người, Hoa gia mới có thể vào bẫy.
Lẻn vào Hoa gia cực kỳ nguy hiểm, Tiêu Phàm không muốn thời khắc đều bị động, nhất định phải bắt lấy quyền chủ động, mà hiện tại chính là một cơ hội.
- Ách...
Hoa Thiên Minh nhất thời nghẹn lời, nụ cười trên mặt cũng trong nháy mắt ngưng tụ tại chỗ, ở Long Hoàng Đế Đô, ai không cho Hoa Thiên Minh ta mặt mũi, tiểu tử ngươi cũng dám không nể mặt ta?
Tự cho là có chút năng lực liền có thể diễu võ giương oai sao?
Đang lúc Hoa Thiên Minh chuẩn bị nổi giận, trong phòng đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm:
- Tiểu huynh đệ là cao nhân, mời ở lại Hoa gia nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xem bệnh cho tiểu nhi, thế nào?
Vừa dứt lời, Hoa Thiên Bảo một thân hoa phục cẩm y từ trong phòng đi tới, trước đó muốn thăm dò Tiêu Phàm cũng là xuất phát từ hắn.
- Xin lỗi, xem bệnh có thể, bất quá tại hạ quen tự do, đợi ở Hoa Phủ thực sự không tiện, nghĩ đến Hoa thiếu gia bị bệnh cũng không phải hai ba ngày có thể chữa cho tốt.
Tiêu Phàm không chút do dự cự tuyệt.
Nói đùa cái gì thế, để cho ta lưu ở chỗ này, qua một ngày nữa công hiệu Hồn Biến Liễm Tức Thuật một khi mất đi tác dụng, há không phải lộ ra nguyên hình?
Một khi ở Hoa Phủ, Tiêu Phàm muốn rời đi cũng coi như không đơn giản như vậy.
- Ngươi làm sao biết Thiếu Phi bệnh hai ba ngày trị không tốt, ngươi hiện tại không phải còn chưa có nhìn sao?
Con ngươi Hoa Thiên Minh băng lãnh nhìn Tiêu Phàm, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm đã sớm nghe được cái gì.
- Rất khó sao?
Tiêu Phàm khịt mũi coi thường:
- Lấy thực lực Hoa gia không nói đến Bát Phẩm Luyện Dược Sư, mời mấy Thất Phẩm Luyện Dược Sư không khó lắm đi? Thất Phẩm Luyện Dược Sư đều trị không được vấn đề này, có thể là hai ba ngày giải quyết được sao?
Tiêu Phàm nói khiến Hoa Thiên Minh ngậm miệng không nói gì, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
- Xin hỏi tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?
Hoa Thiên Bảo đột nhiên nói ra.
- Huyền Hoàng.
Tiêu Phàm chắp tay một cái nói.
- Nguyên lai là Huyền Hoàng Dược Sư, cửu ngưỡng đại danh.
Hoa Thiên Bảo cười nhạt một tiếng:
- Huyền Dược Sư, nếu không, ngươi lưu tại Hoa Phủ nghỉ ngơi, có thể tùy ý xuất nhập, thấy thế nào?
Hoa Thiên Minh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhiều năm như vậy, trừ người bên ngoài Hoa Phủ thì ai có thể tùy ý xuất nhập Hoa Phủ? Hắn không biết Hoa Thiên Bảo vì sao sẽ cho Tiêu Phàm điều kiện như vậy.
Tiêu Phàm cau mày một cái, trong lòng cười lạnh không thôi:
- Còn cửu ngưỡng đại danh, ngươi nha chẳng lẽ còn nghe nói qua Huyền Hoàng sao? Đem ta lưu tại Hoa Phủ là muốn giám thị ta đi? Nếu như không phải Hồn Biến Liễm Tức Thuật có thời gian hạn chế, lưu xuống cũng không thành vấn đề.
- Thực sự xin lỗi.
Tiêu Phàm vẫn lắc đầu, điều này khiến thần sắc huynh đệ Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh cứng lại, nhưng thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên:
- Kỳ thật, Huyền mỗ cũng không phải không thể nhìn người thứ hai.
- A?
Ánh mắt Hoa Thiên Bảo sáng lên, thủ pháp Huyền Ti Chẩn Mạch cũng làm cho hắn hết sức ngạc nhiên, có lẽ tiểu tử này có thủ đoạn cũng khó nói.
- Chỉ là phương pháp bắt mạch đối với tâm thần ta tổn hại cực lớn, phải nghỉ ngơi để có thể hoàn toàn phục hồi như cũ.
Tiêu Phàm thập phần khó coi nói.
- Thiên Minh, đi lấy Ninh Thần Hoa, còn có Thiên Niên Tử Tham đến cho Huyền Dược Sư điều dưỡng tâm thần.
Hoa Thiên Bảo không chút do dự mở miệng nói.
- Ninh Thần Hoa?
Con ngươi Hoa Thiên Minh co rụt lại, đây chính là Bát Phẩm Linh Dược đó, giá trị liên thành không nói, bình thường rất khó mua được, lại đưa cho tiểu tử này?
Chủ yếu nhất là tiểu tử này rõ ràng là đang cố ý doạ dẫm, bộ dáng nào có bị hao tổn tâm thần.
Bất quá nhìn thấy con ngươi Hoa Thiên Bảo kiên định, Hoa Thiên Minh hít sâu một cái nói:
- Vâng, Đại Ca.
Nhìn Hoa Thiên Minh rời đi, trong lòng Tiêu Phàm cũng hơi kinh hãi. Hoa gia thủ bút thật đúng là đáng sợ, thầm nghĩ trong lòng:
- Hoa Thiên Minh gọi người này là Đại Ca, lại gọi Hoa Thiếu Phi là tiểu nhi, người trước mắt hẳn là Hoa gia Gia Chủ- Hoa Thiên Bảo, xuất thủ thật đúng là xa xỉ.
- Vậy thì cảm ơn Hoa gia chủ.
Tiêu Phàm hơi thi lễ nói, nhưng trong lòng vui mở lời. Bát Phẩm Ninh Thần Hoa, đây chính là linh dược cực kỳ hi hữu.
Không chỉ là chữa trị tâm thần rất tốt, hơn nữa còn có thể khiến người ta rất dễ dàng tiến vào trạng thái tu luyện linh hoạt kỳ ảo, đối với lĩnh ngộ Ý cảnh có chỗ tốt cực lớn.
- Dựa vào Ninh Thần Hoa có lẽ ta có thể lập tức lĩnh ngộ Tam Trọng Hủy Diệt Chi Ý và Khoái Mạn Chi Ý.
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, bất quá hắn cũng biết nếu như không xuất ra tài nghệ thật sự, Ninh Thần Hoa cũng có khả năng là bùa đòi mạng hắn.
MinhLâm - Lục Đạo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...