Nhìn mấy thi thể trước mặt, con ngươi Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, nếu như đã xuất thủ, vậy liền dứt khoát tàn nhẫn quyết đoán một chút.
Dù sao, bọn chùng đều là người Diêm La Phủ, cho dù là một người nào chạy trốn được đều là hậu hoạn vô cùng, phải biết Diêm La Phủ đến Đại Ly Đế Triều đều vô cùng kiêng kị.
Thậm chí, đến thế lực ở Thánh Thành cũng không muốn đối địch với Diêm La Phủ.
Nhìn khắp Chiến Hồn Đại Lục, cũng chỉ có Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, chỉ dựa vào điểm này liền có thể tưởng tượng được sự cường đại của Diêm La Phủ.
- Công tử, người này làm sao bây giờ? Giết?
Phong Lang làm một thủ thế cắt yết hầu.
- Mộ Dung Tuyết? Ngươi từng nghe nói qua về họ Mộ Dung chưa?
Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
Phong Lang lắc lắc đầu nói:
- Chiến Hồn Đại Lục rộng lớn vô biên, dòng họ vô số, họ Mộ Dung cũng không ít, bất quá ta ngược lại từng nghe nói về một gia tộc Mộ Dung.
- A?
Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn nhìn Phong Lang.
Phong Lang như có chút trù trừ, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Công tử đã từng nghe nói qua về Cửu Tiêu Thương Hội một trong Tam Đại Thương Hội chưa?
Tiêu Phàm gật đầu, điều này hắn tất nhiên biết rõ, Tam Đại Thương Hội trải rộng khắp Chiến Hồn Đại Lục, là một thế lực khổng lồ, Chiến Hồn Đại Lục có thể nói không người nào không biết.
- Mộ Dung gia tộc thuộc về Cửu Tiêu Thương Hội, không, nói cho đúng, là thuộc về Cửu Tiêu Cung.
Phong Lang hít sâu một cái, thần sắc có chút mê ly, tựa như rơi vào hồi ức xa xôi.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Phong Lang, chẳng lẽ Phong Lang còn có chuyện xưa gì chưa kể hay sao?
Cái gì là Cửu Tiêu Cung, chí ít Tiêu Phàm hắn chưa từng nghe nói qua, là thế lực ở Thánh Thành sao?
- Bất quá, tầm mười năm trước, cụ thể lúc nào ta cũng nhớ không rõ, lúc đó ta cũng không đến 10 tuổi, Mộ Dung gia tộc đột nhiên trong vòng một đêm liền bị diệt tộc.
Phong Lang còn nói thêm.
- Mộ Dung gia tộc nếu thuộc về Cửu Tiêu Cung, Cửu Tiêu Cung hẳn là một thế lực khổng lồ đi, làm sao có thể trong vòng một đêm liền bị diệt tộc chứ? Ai có thể giết bọn họ?
Tiêu Phàm trợn to hai mắt, cả mặt đều là vẻ không tin nói.
- Cửu Tiêu Cung, cũng không chỉ có một gia tộc, mà là rất nhiều gia tộc liên hợp, ai yếu người đó liền sẽ bị đào thải, Mộ Dung gia tộc chậm rãi xuống dốc, tự nhiên là sẽ bị đào thải, thế lực càng lớn, cạnh tranh cũng càng tàn khốc.
Phong Lang lắc đầu nói.
Tiêu Phàm gật đầu, điểm này hắn rất tán thành, càng là đại gia tộc, cạnh tranh lại càng kịch liệt, việc giết người diệt tộc là chuyện rất phổ biến.
Vương Triều như thế, Hoàng Triều cũng như thế, Đế Triều cũng giống như vậy, Thánh Thành sao có thể thoát khỏi được đây?
Thậm chí, thế lực càng lớn, bởi vì cạnh tranh càng khủng bố hơn, tác động đến phạm vi cũng càng rộng, đồng dạng cũng sẽ ảnh hưởng tới càng nhiều người hơn.
- Tiểu Lang, ngươi làm sao biết Mộ Dung gia tộc thuộc Cửu Tiêu Cung?
Tiêu Phàm có chút hiếu kỳ nói.
Thần sắc Phong Lang cứng đờ, há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn không có nói ra, Tiêu Phàm biết Phong Lang nhất định là không muốn nói, lập tức nói:
- Nếu không tiện nói, vậy thì không cần nói.
Tiêu Phàm cũng chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi, tự nhiên sẽ không cưỡng ép bức bách Phong Lang cái gì.
- Công tử.
Phong Lang đột nhiên hơi hơi thi lễ:
- Có một số việc, công tử không biết sẽ tốt hơn, nếu có một ngày ta chết, có chút bí mật này cũng liền mang đi theo, sẽ không nguy hại đến công tử.
- Được rồi, không cần nói cái gì có chết hay không, không thể nói thì không nói, về sau nếu có thể thì lại nói cho ta.
Tiêu Phàm tức giận nói.
- Dạ, đa tạ Công Tử.
Phong Lang gật đầu, cảm kích nhìn Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm tiếp tục ép hỏi, hắn cũng không có cách nào đành phải nói cho Tiêu Phàm.
- Người này kêu Mộ Dung Tuyết, có lẽ thật sự có khả năng là người của Mộ Dung gia tộc kia.
Tiêu Phàm nhìn Mộ Dung Tuyết sớm đã ngất đi trầm ngâm nói.
- Khả năng rất nhỏ, lúc trước Mộ Dung gia diệt tộc, nghe nói không còn một người nào sống sót.
Phong Lang lắc lắc đầu nói.
- Thế nhưng chưa hẳn, cho dù có người sống cũng không có ai biết được.
Tiêu Phàm lắc đầu nhìn Mộ Dung Tuyết, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Một người bị Diêm La Phủ truy sát, khẳng định không phải là loại lương thiện gì, nếu như buông xuôi bỏ mặc, người này rất có thể sẽ uy hiếp đến an nguy của Tiêu Thành.
Đương nhiên, cũng có một phương pháp vô cùng đơn giản chính là trực tiếp giết nàng, xóa đi tất cả dấu vết.
Nhưng Tiêu Phàm lại không xuống tay được, dù sao Mộ Dung Tuyết này không thù không oán với hắn, cứ như vậy giết nàng, trong lòng Tiêu Phàm cũng không dễ chịu.
- Công tử, nếu không ta tới.
Phong Lang cũng nhận ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, chậm rãi đi về hướng Mộ Dung Tuyết.
- Kíu!
Đột nhiên, một tiếng hét dài từ trên cao truyền đến, ngay sau đó, hai đạo thân ảnh đáp xuống, rơi xuống chỗ cách bọn Tiêu Phàm không xa, không, nói cho đúng, là có bốn đạo thân ảnh.
- Tiểu Kim, Tiểu Minh.
Tiêu Phàm sắc mặt biến thành vui vẻ, trừ Tiểu Kim cùng Tiểu Minh ra, còn có hai đầu sư tử to lớn, Tiêu Phàm trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Gào!
Tiểu Kim đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, vọt thẳng về hướng Tiêu Phàm, không, nói cho đúng là phóng về phía Phong Lang.
- Phong Lang, dừng tay.
Tiêu Phàm liếc mắt liền nhìn ra Tiểu Kim muốn làm gì, vội vàng kêu lên.
Phong Lang ngừng lại thân hình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìnTiểu Kim.
- Tiểu Kim, chuyện gì xảy ra?
Tiêu Phàm hỏi.
- Gào.
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, tứ chi cùng sử dụng, khoa tay một phen, Tiêu Phàm thỉnh thoảng nhìn về phía Tuyết Sư cách đó không xa, hắn rốt cục minh bạch ý Tiểu Kim.
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ đau khổ, giải thích với Phong Lang:
- Trước đó Tiểu Kim cùng Tiểu Minh chạy về hướng Lạc Nhật Sơn Mạch tìm mẫu thân cùng huynh đệ của bọn nó, lúc bọn nó tới, người Diêm La Phủ vừa vặn giết chết mẫu thân Tiểu Kim, may là Mộ Dung Tuyết xuất thủ cứu giúp, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh chạy tới, lúc này mới cứu được huynh đệ của nó.
- Nếu như nói như vậy, đám người Diêm La Phủ kia đúng thật là đáng chết.
Tiêu Phàm lại bổ sung một câu, trong mắt lóe lên vẻ băng hàn.
Đương nhiên, hắn cũng rõ ràng, có thể cũng không phải là Mộ Dung Tuyết cố ý xuất thủ cứu giúp, mà là hắn muốn giết người Diêm La Phủ, sau đó trùng hợp cứu được huynh đệ của Tiểu Kim.
Nhưng vô luận như thế nào, Mộ Dung Tuyết đều đúng là ân nhân cứu mạng của huynh đệ Tiểu Kim huynh.
Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, giương nanh múa vuốt, toàn thân đan xen kim sắc hỏa diễm, sát khí tỏa ra trên người nó.
- Những người kia bị các ngươi giết? Giết rất hay.
Tiêu Phàm cũng thả lỏng một hơi, trong mắt hàn mang biến mất, hắn có thể lý giải tâm tư của Tiểu Kim.
Tiểu Kim lần này trở về, hào hứng hừng hực đi Lạc Nhật Sơn Mạch tìm kiếm mẫu thân nó, nhưng mà lúc tìm tới nơi đã đã biến thành một cỗ thi thể, nếu như không phải Mộ Dung Tuyết xuất thủ, và bọn chúng chạy tới kịp thời, huynh đệ của nó cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, điều này sao có thể khiến Tiểu Kim bình tĩnh được.
Tiêu Phàm sờ sờ Tiểu Kim đầu, an ủi:
- Yên tâm, oan có đầu, nợ có chủ, những người này mặc dù chết, nhưng người đứng sau lưng bọn chúng còn chưa có chết, một ngày nào đó chúng ta sẽ báo thù.
- Phong Lang, mang theo Mộ Dung Tuyết đi.
Tiêu Phàm nhìn về phía Phong Lang nói.
- Rõ, Công Tử.
Phong Lang tất nhiên sẽ không làm trái ý Tiêu Phàm, ôm lấy Mộ Dung Tuyết trên mặt đất, trực tiếp vác trên vai, đột nhiên lại nói:
- Là một nam nhân.
- Hểh?
Tiêu Phàm khóe miệng giật một cái, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Phong Lang vậy mà sẽ nói câu này, Tiêu Phàm thình lình trả lời một câu:
- Nam nữ có quan trọng không?
Phong Lang sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, sau một khắc, Phong Lang tựa như giống như bị chạm điện, đột nhiên đem Mộ Dung Tuyết trên vai ném đi, thân hình cấp tốc rút lui.
- Chuyện gì xảy ra?
Tiêu Phàm biến sắc, nhìn Phong Lang đứng một bên, lại nhìn thấy trên cổ y, lại có một đạo vết máu.
Nếu như không phải Phong Lang phản ứng kịp thời, vậy đầu y hẳn đã đứt lìa?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết cách đó không xa, chẳng biết lúc nào, Mộ Dung Tuyết vậy mà đứng lên, thân thể mặc dù lung la lung lay, nhưng khí tức trên người y lại cực kì đáng sợ.
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...