Vô Thượng Sát Thần

- Đây là?

Đám người kinh hãi nhìn về hướng Tiêu Phàm cảm thấy rùng mình, phía sau càng là mồ hôi lạnh chảy ròng, phần lớn người đều bị cỗ Hung Khí kia dọa cho không nhẹ.

Mọi người cảm giác được bên trong Đồ Lục Đao tựa như ẩn chứa một con dã thú hung ác hoang dại, bất cứ lúc nào cũng sẽ phá phong ấn mà ra.

- Phá!

Theo Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, một cỗ hắc sắc đao hà bắn ra, tốc độ nhanh như sấm sét, đâm vào long hình kiếm khí kia.

Xoẹt! Đao khí hung lệ đáng sợ, trực tiếp xé nát Long Hình Kiếm Ý, Long Hình Kiếm Ý trước mặt Hung Lệ Chi Khí kia chỉ như là một tờ giấy mỏng, căn bản chịu không được sức công phá.

Mà hung lệ đao khí khí thế không hề mảy may suy giảm, lần nữa đánh về phía Nam Cung Thiên Dật.

- Hung lệ đao khí thật đáng sợ!

Trong lòng đám người khẽ run lên, hung lệ đao khí này còn đáng sợ hơn so với Hủy Diệt Đao Ý kia, hung lệ đến mức Long Hình Kiếm Ý cũng không phải đối thủ.

Nơi xa, Sở Khinh Cuồng, Bắc Thần Phong cùng Lâu Ngạo Thiên mấy người ra sức đẩy lui Hồn Điêu Thú phía trước, kinh ngạc nhìn hướng Tiêu Phàm, sau đó ba người liếc mắt nhìn nhau, cấp tốc phóng về phía Tiêu Phàm.

- Muốn đi? Đối thủ của các ngươi là chúng ta!

Ninh Xuyên kêu to, bám đuổi không dứt, trong lòng y vô cùng giận dữ, bản thân đường đường là Thiên Bảng xếp hạng thứ ba, mang theo mấy đầu Hồn Điêu Thú Thất Giai Hậu Kỳ trở lên vậy mà trong thời gian ngắn không giết chết được Bắc Thần Phong, làm trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

Đồng thời, Y Phi Mạch cùng Nhược Lưu Thường cũng nhanh chóng đuổi theo, về phần những người khác, cho dù là cường giả Thiên Bảng cũng căn bản không dám tham gia vào cuộc đấu giữa bọn họ.


- Chân Long Tại Thiên!

Nhìn thấy Tiêu Phàm một đao liền phá được Long Hình Kiếm Ý của y, trong lòng Nam Cung Thiên Dật cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng chưa tới mức khiến hắn sợ hãi.

Chỉ cần là tu vi dưới Chiến Hoàng cảnh, y căn bản không hề có chút e ngại nào.

Lật tay, Long Đế Kiếm vạch một cái trong không khí, không khí giống như vỡ ra, chỉ thấy một đạo kiếm khí màu vàng dài chừng mười trượng nhanh chóng xuất hiện, trong chớp mắt biến thành một đạo kiếm khí dài đánh về phía Tiêu Phàm.

Kiếm khí này, giống như là có sinh mệnh thật sự, long khiếu cửu thiên, bá đạo hung mãnh, đồng tử màu vàng cực kỳ băng lãnh.

- Gào!

Kiếm khí phát ra một tiếng hét giận dữ, lập tức chỉ thấy đầu của nó vừa nhấc lên, liền đâm vào hung lệ đao khí kia, cả hai liên tiếp phát nổ, chỗ giao nhau, nhốn nháo từng đạo kim sắc kiếm khí cùng đao khí màu đen vờn quanh.

Mặt đất đất đá văng tung tóe, một cái khe sâu không thấy đáy xuất hiện trên đường cái Cổ Thành, thậm chí có mấy đầu Hồn Điêu Thú cũng không chịu nổi cơn sóng khí này mà bị xé rách, bị chém thành nhiều mảnh.

Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh như khỉ, nhẹ nhàng nhảy lên, liền rời đến chỗ cách đó trăm trượng.

Nam Cung Thiên Dật vững vàng rơi xuống đỉnh đầu một đầu Hồn Điêu Thú, mà Tiêu Phàm trong không khí lộn nhào một cái, trượt ra mười mấy mét mới dừng lại.

- Quả nhiên có chút chỗ dựa, đáng tiếc cảnh giới chênh lệch không phải chỉ dựa vào ngươi có thể bù đắp.

Nam Cung Thiên Dật vẫn bình thản thoải mái như cũ, chỉ là trong lòng cũng khá chấn kinh trước thực lực của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, Hồn Lực của Đồ Lục Đao trong tay bắn ra bốn phía, kích động từng đợt đao hình khí lãng.


- Phúc bá đem tất cả khí thế hung ác của Đồ Lục đều phong ấn cùng một chỗ, không nghĩ tới Hung Lệ Chi Khí vậy mà đáng sợ như thế, ngay cả ta đều không khống chế được, khó trách ông ấy nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không được phá vỡ phong ấn.

Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn Đồ Lục Đao trong tay, trong lòng cũng rất là kinh ngạc.

Phải biết, hắn hiện tại đã đột phá Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, lại không có cách nào hoàn toàn khống chế sức mạnh của Đồ Lục Đao, Đồ Lục Đao này sau khi được Phúc bá cải tạo, tuyệt đối đạt tới cấp độ khủng bố.

Chí ít, tuyệt đối không yếu hơn so với Long Đế Kiếm trong tay Nam Cung Thiên Dật.

- Hung Lệ Chi Khí này đại diện cho hủy diệt cùng giết chóc, có lẽ lúc ta hoàn toàn khống chế Hung Lệ Chi Khí này, cũng có thể khiến Hủy Diệt Chi Ý cùng Sát Phạt Chi Ý đạt tới Tứ Trọng, Phúc bá có lẽ đã sớm nghĩ tới điểm này, thật đúng là đưa cho ta một món quà lớn, chỉ là sao Phúc bá lại biết rõ ta sẽ lĩnh ngộ hai loại Ý cảnh như vậy?

Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ khiếp sợ và hưng phấn, càng thêm kính sợ Phúc bá.

- Đúng rồi, nhất định là bởi vì Vô Tận Chiến Hồn!

Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến điều gì, kế tiếp, tâm thần thử dẫn ra lấy Vô Tận Chiến Hồn.

Hô hô!

Quỷ dị là, trên hắc sắc đao khí của Đồ Lục Đao đột nhiên giống như bốc cháy lên, đao khí giống như hỏa diễm từ từ dâng lên, khí thế ác liệt kia càng ngày càng cường đại.

Ánh măt Tiêu Phàm trầm xuống, giờ phút này hắn cảm giác được sức mạnh của bản thân nháy mắt cường đại hơn rất nhiều lần, nhất là Sát Ý càng ngày càng bành trướng.

Thậm chí, Tiêu Phàm còn có cảm giác, bản thân hắn sinh ra để dành cho sát phạt chi ý.


- Nhị Trọng Sát Ý, Tiêu Phàm hắn vẫn còn giữ lại thực lực.

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

Sắc mặt Nam Cung Thiên Dật cũng biến thành âm trầm, Tiêu Phàm không để ý tới hắn cũng thôi đi, lại còn giữ lại thực lực, đây là đang coi thường mình sao?

- Lại đến!

Tiêu Phàm để lại một câu nói, giống như mũi tên rời cung xông tới, tốc độ nhanh vô cùng, thi triển Nhất Trọng Khoái Mạn Chi Ý.

Thân ảnh hắn như gió, quanh thân hắn hắc sắc Hồn Lực lượn lờ giống như một tôn Ma Thần đang phi nước đại, Sát Ý, Hủy Diệt Chi Ý giao hòa.

- Giữ lại thực lực, cho dù ngươi giữ lại thực lực thì thế nào, thật sự cho rằng đây là thực lực chân chính của Bản Đế Tử sao?

Nam Cung Thiên Dật cười lạnh một tiếng, cũng cầm trong tay Long Đế Kiếm đâm ra.

Bang!

Hai đạo chớp giật hình người xẹt qua không trung, đồng thời một kiếm một đao đâm ra, mũi đao cùng mũi kiếm chuẩn xác không sai đụng vào cùng một chỗ, trên mũi đao cùng mũi kiếm phát ra kiếm khí và đao khí sắc bén vô cùng, hóa thành từng đợt Hồn Lực cuồng bạo phong nhận tàn phá bừa bãi bốn phía.

Tiêu Phàm và Nam Cung Thiên Dật thân ở trung tâm vụ nổ, hai người tóc dài bay múa, một vàng một đen phân biệt rõ ràng.

- Ngăn được! Mẹ nó Tiêu Phàm thực chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ?!

- Không biết, bất quá ta luôn cảm giác Đại Đế Tử lưu lại mấy phần thực lực, cũng không có toàn lực xuất thủ.

- Cho dù không cần toàn lực, Tiêu Phàm cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.


- Đây chính là toàn bộ thực lực của Tiêu Phàm sao? Các ngươi cũng đừng quên, bọn họ hiện tại đều chưa sử dụng Chiến Hồn lực lượng, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

- Cái đao gì đó trong tay Tiêu Phàm lại có thể chống lại Long Đế Kiếm, chẳng lẽ cũng là Bát Phẩm Hồn Binh?

Tất cả đám người đều động tĩnh lớn ở phía xa hấp dẫn, chiến đấu như vậy cho dù là ở Ly Hỏa Đế Đô cũng là rất ít khi nhìn thấy.

Hai cỗ Hồn Lực phong bạo mãnh liệt va chạm trong không khí, Tiêu Phàm cùng Nam Cung Thiên Dật ai cũng không nhường ai, Nam Cung Thiên Dật lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Đao này của ngươi là đao gì?

- Sát Trư Đao!

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.

- Chết đi!

Nam Cung Thiên Dật sao có thể nghe không hiểu ý Tiêu Phàm, Nam Cung Thiên Dật ngươi trong mắt ta, chính là một con lợn, việc này sao có thể không khiến Nam Cung Thiên Dật giận dữ?

Ngay sau đó, sát khí trên người y một lần nữa tăng mạnh, trên đỉnh đầu y, một đạo hư ảnh kim sắc rất lớn lơ lửng ở trên không, dường như đắm chìm trong kim sắc hỏa diễm.

Thân thể khổng lồ cao khoảng mười trượng, bốn cái chân to như cầu long kim quang lóng lánh, dưới chân là bốn đám mây kim sắc, uy vũ bá khí.

Đầu to như một tòa cung điện vô cùng hung mãnh, một đôi mắt màu vàng to như một căn phòng phát ra một cỗ uy áp ngập trời, mang theo một loại ngạo mạn coi thường tất cả, tại mi tâm nó còn mọc ra một cái sừng cong cực lớn, xông thẳng lên trời, giống như muốn chọc thủng trời cao vậy.

Tại nó quanh thân trải rộng vảy màu vàng kim, chiếu lấp lánh, giống như chiến giáp kim sắc, giống như vảy rồng, cái đuôi cứng cáp dài tới hơn mười mét giống như một cái roi thần.

- Đây là?

Đám người ngẩng đầu nhìn này, há miệng muốn nói, chỉ là thật lâu nói không nên lời, bờ môi lại không ngừng run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui