Tiêu Phàm?
Đám người nghe vậy, phần lớn mọi người đồng loạt quay người nhìn lại, dù là những tu sĩ đã xông vào trong Cổ Thành cũng không ít người ánh mắt tụ tập lại trên Hỏa Lân Thú.
Không ít người cảm nhận được khí tức trên người Hỏa Lân Thú, hãi hùng khiếp vía một trận, khí tức Hỏa Lân Thú này phát ra chính là Thất Giai hậu kỳ, vậy mà tình nguyện trở thành vật cưỡi của Tiêu Phàm!
Chẳng lẽ Tiêu Phàm đã đột phá Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ? Bằng không với sự cao ngạo của Thất Giai Hồn Thú, làm sao có thể chịu để một tu sĩ cấp thấp đứng ở trên đỉnh đầu của mình!
- Chạy mau!
Đúng lúc này, bên trên Hỏa Lân Thú truyền đến một tiếng quát như sấm của Tiêu Phàm. Mọi người có thể nghe ra, Tiêu Phàm trong giọng nói vậy mà có một tia kinh hoàng.
Tiêu Phàm kinh hoàng?
Người biết Tiêu Phàm, đều tưởng là bản thân nghe lầm!
Tiêu Phàm không sợ trời không sợ đất, dù ở Chiến Vương cảnh trung kỳ cũng dám cùng Chiến Hoàng trung kỳ chiến một trận, vậy mà sẽ lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Đi!
Trong một mảnh rừng rậm, bốn người Bàn Tử, Ảnh Phong, Thiên Tàn cùng Tiểu Minh không chút do dự xuyên đi hướng về nơi xa.
Bọn hắn có một loại tín nhiệm từ đáy lòng đối với Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nói chạy mau, vậy khẳng định có sự tình không hay nào sắp phát sinh.
Đương nhiên, cũng có một số người không chút do dự chạy trốn về bốn phía, cũng không phải bọn hắn tín nhiệm Tiêu Phàm mà là bọn hắn đối với Tiêu Phàm có loại sợ hãi.
Bọn hắn không cho rằng người tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh sẽ khiến cho Tiêu Phàm sợ hãi, dù là Long Tiêu cùng Nam Cung Thiên Dật cũng không thể.
Nhưng mà hiện tại, thứ mà đến Tiêu Phàm còn sợ hãi, bọn hắn những người sợ Tiêu Phàm nào còn dám lưu lại đây.
Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên mấy người cũng cau mày một cái, lại không nhúc nhích gì.
Ong ong ~~
Oa oa ~~
Cũng đúng lúc này, một trận la hét giận dữ ngập trời, tiếng hót vang vọng đất trời, đất trời phía sau Tiêu Phàm bị bụi bặm che khuất, mấy đám mây sắc màu đập vào mặt.
Có màu đen, màu xanh, cũng có đỏ, che khuất bầu trời, lít nha lít nhít, khiến cho tâm thần người ta run lên.
- Hồn Thú!
- Mả mẹ nó, nhiều Hồn Thú như vậy, đều là do Tiêu Phàm dẫn tới sao?
- Chạy mau, nếu như bị những Hồn Thú này tiếp cận, tuyệt đối sẽ bị xé thành mảnh vụn!
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, nào còn chú ý đến cái gì Long Hồn Thụ, Long Hồn Quả, tính mệnh mới là quan trọng nhất.
Đương nhiên, cũng có người không sợ chết, vẫn ôm một tia may mắn cuối cùng, muốn có được Long Hồn Quả, chỉ là cũng không chỉ mình bọn hắn nghĩ như vậy.
- Không đúng, không phải Hồn Thú!
Y Phi Mạch cau mày nhìn một mảnh đen kịt phía xa:
- Nhất định là Tiêu Phàm giở trò quỷ, muốn lừa chúng ta rời đi!
- Lừa ngươi, ngươi có đáng giá để hắn lừa gạt không?
Bắc Thần Phong cách đó không xa mặt coi thường nói:
- Những thứ này mặc dù không phải Hồn Thú, nhưng mà so với Hồn Thú cùng cấp còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Nói xong câu đó, Bắc Thần Phong không chút do dự chạy như bay về nơi xa.
Sở Khinh Cuồng do dự một chút cũng đạp không mà lên, mặc dù hắn cũng nhìn ra những thứ bay bay kia không phải là Hồn Thú, nhưng mà trong lòng hắn cho rằng Tiêu Phàm không phải người như vậy.
Tiêu Phàm muốn có được cái gì, tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó, dựa vào hai tay của mình đi tranh đoạt, hoàn toàn không cần thiết thi triển thủ đoạn nhỏ bậc này.
- Tiêu Phàm!
Bên trong rừng rậm, đạo hắc ảnh kia ngữ khí băng lãnh phun ra hai chữ, Sát Ý nặng nề:
- Dám làm hỏng chuyện tốt của ta, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn! Đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi, đừng mong một ai thoát, cho dù các ngươi hiện tại có chạy, cũng chạy không thoát được Cổ Địa Bí Cảnh!
Dứt lời, bóng đen bỗng lấy ra một mai hạt châu màu đen, hai tay kết xuất mấy đạo thủ ấn, từng đạo Hồn Lực thủ ấn đánh vào trong hạt châu màu đen.
- Rống!
- Ngao ~
Đột nhiên, bên trong Cổ Thành phát ra từng tiếng gầm thét, tiếng gầm gừ cuồng bạo, nhìn qua đó chỉ là kiến trúc khổng lồ, vậy mà quỷ dị sống lại.
- Quái vật!!!
Tu sĩ trong Cổ Thành bị dọa đến hồn phi phách tán, bọn hắn rất muốn chạy, nhưng rất nhiều người bị dọa đến hai chân đã không nghe sai khiến.
Xui xẻo nhất phải kể tới một đám tu sĩ đang xông vào Cổ Thành, bọn họ là kẻ đến sau cũng muốn tranh đoạt Long Hồn Quả, nhưng lại bị bầy quái vật vây quanh.
Chỉ thấy những kiến trúc kia vặn vẹo một hồi, gạch ngói bên ngoài chậm rãi tróc ra, tóe lên vô số bụi bặm, ngoài cơ thể bọn chúng, vô số đường vân vờn quanh, tựa như muốn sống lại.
Thân thể to lớn cứng ngắc vặn vẹo mấy lần, sau đó thực sự sống lại, quả thực là cực kỳ quỷ dị, rõ ràng là vật chết vậy mà có thể sống lại.
- Nhanh lên, chúng ta có thể bay, trốn lên không trung.
Tu sĩ Đại Long kêu lên sợ hãi, điều khiển Hồn Thú quay đầu bỏ chạy.
Ba!
Đột nhiên một tiếng vang cực lớn truyền đến, chỉ thấy một mãnh hổ to tới mấy chục trượng, đột nhiên nâng móng vuốt to
lớn lên, nhẹ nhàng vỗ một cái về phía trước, một Hồn Thú Thất Giai sơ kỳ và một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ trực tiếp bị bàn tay của nó đánh thành thịt nát.
Tu sĩ bên ngoài Cổ Thành hít một hơi lạnh, vẫn may trong lòng có cỗ bất an nên không tiến vào bên trong Cổ Thành, bọn hắn cũng rốt cục hiểu rõ cỗ bất an kia đến từ đâu.
Những quái vật này quá là đáng sợ, đây chính là Thất Giai Hồn Thú, vậy mà không chịu nổi một kích. Nếu như bọn hắn tiến vào trong Cổ Thành há không phải cũng khó trốn khỏi kết cục ở nơi này.
- Là ai?
Long Tiêu ngửa mặt lên trời gào thét, nhìn thấy Hồn Thú cùng tu sĩ Đại Long bị quái vật khổng lồ kia đồ sát, trong lòng hắn cực kỳ không bình tĩnh.
Hắn rất muốn xuất thủ, nhưng lại bị thực lực những quái vật kia chấn nhiếp, Long Tiêu đầu tiên nghĩ đến đây là có người cố ý sắp xếp một cái bẫy.
- Chẳng lẽ có người đặt bẫy tất cả mọi người chúng ta?
Mọi người trong lòng cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nếu như thực sự là thế, vậy liền quá đáng sợ, đây là muốn tận diệt tu sĩ Đại Ly cùng Đại Long sao?
- Nam Cung Thiên Dật, đây chính là mưu kế của ngươi?
Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến một cái tên, trong lòng hơi lạnh lẽo.
Dựa vào những Hồn Điêu Thú này, quả thật có thể ứng phó tất cả người tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, không nói số lượng, đơn giản xét về thực lực cũng có con tương đương với Chiến Hoàng đỉnh phong, thậm chí Hoàng Phủ Chiến Hoàng.
Chỉ là trong lòng Tiêu Phàm có một nghi hoặc, chính là Nam Cung Thiên Dật dựa vào cái gì điều khiển được số lượng Hồn Điêu Thú khổng lồ như thế.
Dùng Hồn Lực khống chế?
Thực lực Nam Cung Thiên Dật quả thực rất mạnh, nhưng cũng không thể làm đến bước này, những Hồn Điêu Thú này số lượng thực sự quá lớn, đừng nói Chiến Hoàng, đến cả Chiến Đế cũng không khống chế được.
Hơn nữa, Hồn Điêu Thú cũng căn bản không cần Hồn Lực khống chế, chỉ cần một đạo mệnh lệnh lúc đầu mà thôi.
- Mấu chốt là mệnh lệnh này là cái gì.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống, trong nháy mắt nghĩ ra mấu chốt vấn đề.
- Đừng giết ta! Đừng có giết ta!
- Long Hồn Quả ta không cần nữa.
Rất nhiều tu sĩ bị dọa chạy trốn ra bốn phía, máu tươi bắn tứ phương. Vốn dĩ tu sĩ Đại Long Đế Triều tưởng là dựa vào Hồn Thú loài chim có thể tránh thoát một kiếp, nhưng mà bọn hắn không ngờ tới những quái vật kia lại tấn công bọn hắn đầu tiên.
Ngược lại, người Đại Ly Đế Triều cũng không có nhận công kích đặc biệt lớn.
Đến cái kẻ ngu cũng biết rõ, đây là một cái bẫy chống đối Đại Long Đế Triều.
Gần như đồng thời, bóng đen lít nha lít nhít từ tứ phương Cổ Thành bay tới, trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có, cơ hồ kín không kẽ hở.
Nhiều! Quá nhiều! Đếm đến hàng vạn!
Số lượng đáng sợ khiến tất cả mọi người nuốt nước miếng, bọn hắn cả một đời cũng chưa từng thấy qua nhiều Hồn Thú như vậy. Bọn hắn rất muốn chạy trốn, nhưng mà những Hồn Thú đó hoàn toàn ngăn chặn đường lui của tất cả tu sĩ.
Hồn Thú bạo tẩu đáng sợ đến cỡ nào, trong lòng mọi người rất rõ ràng, căn bản không phải sức người có thể chặn!
- Người thần phục, không giết!
Đột nhiên, một thanh âm hư vô ẩn hiện vang lên ở trên không, đinh tai nhức óc, vang vọng thật lâu tại hư không.
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...