Trong rừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, Quân Lạc trên mặt đất không ngừng quay cuồng, toàn thân co rút, một cỗ khí tức cường đại hướng về vị trí bọn hắn đang tới gần.
- Đại Sư Huynh.
Thần sắc Trịnh Như Long cứng lại, không phải hắn thương hại Quân Lạc, mà là hắn cảm giác được mấy đầu Hồn Thú cường đại đang ở gần.
Vẻn vẹn khí tức kia liền khiến Trịnh Như Long tê cả da đầu, dù sao thực lực hắn vẫn chỉ là Phong Vương Chiến Vương.
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, Hồn Lực hắn bao phủ xung quanh mấy chục trượng bên trong, hai đầu Thất Giai Sơ Kỳ Hồn Thú tới gần, tiềm phục bên trong một mảnh tùng lâm.
Bất quá Tiêu Phàm lại không quan tâm, Thất Giai Sơ Kỳ với hắn mà nói còn chưa đáng kể.
Con ngươi hắn băng lãnh nhìn chằm chằm mặt Quân Lạc, chờ đợi Quân Lạc thỏa hiệp.
- Ta nói, Tiêu Phàm, ta nói.
Mấy canh giờ tra tấn, Quân Lạc rốt cục vẫn không nhịn được, quỳ trên mặt đất, thân thể co ro, đầu dính sát mặt đất.
Thanh âm hắn trầm thấp vô cùng, không có bất luận lực lượng gì.
Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, kim sắc trùng kén lập tức đình chỉ gặm nuốt huyết nhục Quân Lạc, lạnh lùng nói:
- Trước khi nói ta khuyên ngươi một câu, nếu như ngươi dám gạt ta, vậy thì cứ hưởng thụ sự tra tấn này liên tục trong một tháng đi.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Quân Lạc không khỏi lạnh run, giờ phút này thể nội hắn đã ngàn kho trăm lỗ, căn bản không còn hình dáng. Nếu như không phải hắn thân làm Chiến Hoàng cảnh, thân thể coi như cường đại, đoán chừng sớm đã chống đỡ không nổi.
- Nói đi.
Tiêu Phàm ngồi bên trên một tảng đá lớn, nướng Kim Văn Xà trước đó đã chém giết, một mùi thịt thơm tràn ngập bốn phía.
Hồn thú trong tối bắt đầu rục rịch, bất quá vẫn là áp chế xúc động trong lòng, hắc y tu sĩ Nhân loại cho bọn chúng một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Đến Thất Giai Sơ Kỳ Kim Văn Xà đều bị hắn nướng làm đồ ăn ăn, bọn chúng không muốn nối bước Kim Văn Xà.
- Đại Đế Tử muốn giết Nam Cung Tiêu Tiêu, mà Long Tiêu muốn giết ngươi, hai người không mưu mà hợp, bởi vì Đại Đế Tử không thể ngay trước mặt mọi người xuất thủ với Nam Cung Tiêu Tiêu. Cho nên Đại Đế Tử đối phó ngươi, Long Tiêu diệt sát Nam Cung Tiêu Tiêu.
Quân Lạc run giọng nói, ực ực nuốt vài ngụm nước miếng.
Sau đó, hắn tiếp tục nói:
- Đại Đế Tử lúc ấy đáp ứng vì đề phòng vạn nhất, đồng thời liên hợp người Đế Minh, Thiên Hạ Minh cùng Vương Đạo Minh đối phó ngươi. Lúc đó, Phong Minh Sử Vô Pháp cũng chủ động tìm tới cửa, Phong Minh đáp ứng Đại Đế Tử trợ giúp hắn giết chết ngươi, Đại Đế Tử muốn trợ giúp Phong Minh giết chết Sở Khinh Cuồng.
- Theo ý ngươi, không phải Nam Cung Thiên Dật chủ động tìm Sử Vô Pháp, mà là Sử Vô Pháp chủ động tìm Nam Cung Thiên Dật?
Con ngươi Tiêu Phàm ngưng tụ, sát tâm dâng lên.
Nếu như Nam Cung Thiên Dật chủ động tìm Sử Vô Pháp, Sử Vô Pháp sẽ không cách nào cự tuyệt, như thế có thể thông cảm được, nhưng hiện tại, một sợi nhân từ cuối cùng Tiêu Phàm đối với Sử Vô Pháp cũng biến mất không còn một mảnh.
- Sử Vô Pháp tính là cái gì chứ, làm sao có thể khiến Đại Đế Tử chủ động tìm hắn? Đây chẳng qua là Sử Vô Pháp tự cao thanh cao, nâng thân phận bản thân mà thôi.
Quân Lạc mặt coi thường, xì một ngụm đờm nói.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn có thể nhìn ra Quân Lạc không có nói dối, lấy Nam Cung Thiên Dật tự ngạo, đoán chừng cũng khinh thường việc chủ động đi tìm Sử Vô Pháp hợp tác.
Trịnh Như Long lúc ấy nghe được lời nói, cũng chính là Sử Vô Pháp tự mình nói, cho nên mới có thể nghe lầm.
- Bọn hắn dự định giết chúng ta thế nào đây?
Tiêu Phàm lại hỏi, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.
- Kế hoạch cụ thể ta cũng biết, bất quá thời điểm ta nghe Đại Đế Tử cùng Ninh Xuyên bọn hắn mưu đồ bí mật, Ninh Xuyên nói, hắn đã từng cùng Sở Khinh Cuồng ngoài ý muốn tiến vào nơi này, Sở Khinh Cuồng lúc ấy cũng ở chỗ này bị hãm hại.
Quân Lạc suy nghĩ một chút nói.
- A? Sở Khinh Cuồng từng tiến vào nơi này?
Lần này đến phiên Tiêu Phàm kinh ngạc. Sự tình Sở Khinh Cuồng hắn biết một chút, mấy tháng trước, Sở Khinh Cuồng cùng Ninh Xuyên, Sở Dịch Phong, Y Phi Mạch cùng Nhược Lưu Thường đi thăm dò một chỗ cổ địa.
Cuối cùng, Sở Khinh Cuồng trúng độc kém chút bỏ mình, chẳng lẽ chính là tiến vào mảnh Cổ Địa Bí Cảnh này?
Nhớ tới Bàn Tử trước đó nói, Tiêu Phàm cũng trong nháy mắt minh bạch rất nhiều.
- Không sai, lúc ấy Ninh Xuyên nói tràn đầy tự tin, hắn có thể ở chỗ này để ngươi cùng Nam Cung Tiêu Tiêu chết không có chỗ chôn, nhưng hắn có yêu cầu duy nhất, chính là giết chết Sở Khinh Cuồng!
Quân Lạc hồi tưởng nói, bắt chước ngữ khí lúc ấy của Ninh Xuyên.
- Còn có việc này.
Tiêu Phàm cũng không kinh ngạc. Sở Khinh Cuồng ngay trước tuấn kiệt hai đại Đế Triều đánh bay Ninh Xuyên, Ninh Xuyên tự nhiên sẽ ghi hận trong lòng.
- Cái khác ta không biết, Đại Đế Tử về sau cùng Ninh Xuyên biến mất, để cho chúng ta ở chỗ này chú ý động tĩnh các ngươi, tốt nhất là có thể đánh tan các ngươi, giết từng tên một.
Quân Lạc lắc đầu nói, cơ hồ là một năm một mười nói ra.
- Ngươi xác định không biết?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, những lời này của Quân Lạc đối với hắn mà nói căn bản không có quá nhiều giá trị, cũng liền khiến hắn minh bạch, hắn lại thêm một địch nhân Ninh Xuyên mà thôi.
Hơn nữa, Tiêu Phàm cũng không phải hoàn toàn tin tưởng lời nói Quân Lạc.
- Thực, Tiêu Phàm, ta không nói dối, ta có thể dùng tính mạng ta đảm bảo, nếu như ngươi không tin, ngươi có thể lập tức giết chết ta.
Quân Lạc bị dọa đến sắc mặt phát xanh, không chút do dự thay bản thân biện hộ.
Thật sự là loại đau đớn này quá đáng sợ, dù là hắn cũng đều không chịu được, nếu bị tra tấn, hắn tình nguyện lựa chọn cái chết.
- Đúng rồi, mục tiêu cuối cùng của Đại Đế Tử không chỉ là giết chết các ngươi, còn có, hắn muốn diệt tất cả mọi người Đại Long, hơn hai tháng sau, cuối cùng có thể sống rời đi chỉ có người thần phục Đại Đế Tử.
Quân Lạc tựa như lại nghĩ tới cái gì, vội vàng nói.
- Diệt tất cả mọi người?
Tiêu Phàm cùng Trịnh Như Long nghe vậy, hai người con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.
Nam Cung Thiên Dật mạnh, nhưng hắn còn không có mạnh đến nỗi cùng tất cả thế hệ tuổi trẻ tu sĩ Đại Ly Đế Triều và Đại Long Đế Triều là địch.
Những người này thực lực có lẽ không lọt mắt Nam Cung Thiên Dật, nhưng Đại Long Đế Triều có hơn một trăm đầu Thất Giai Hồn Thú, đừng nói quét ngang Cổ Địa Bí Cảnh, giết chết Nam Cung Thiên Dật hắn cũng tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, hắn cũng bị câu nói cuối cùng của Quân Lạc làm cho chấn kinh.
Cuối cùng có thể sống rời đi, chỉ có người thần phục Đại Đế Tử!
Dã tâm Nam Cung Thiên Dật thật đúng là không phải bình thường, thế nhưng hắn thật nắm chắc như vậy sao?
- Độc?
Tiêu Phàm trong nháy mắt nhớ tới một chữ, lúc ấy Sở Yên Nhiên dùng Hủ Cốt Thực Hồn Tán, kém chút diệt sạch Hồn Thú trong cốc.
Nếu như Nam Cung Thiên Dật nắm giữ càng cường đại, càng nhiều độc thì sao? Trực tiếp quét sạch toàn bộ Cổ Địa Bí Cảnh, đến thời điểm đó không phải tất cả mọi người đều ở lại bên trong sao?
- Nam Cung Thiên Dật, dã tâm ngươi thật đúng là không phải bình thường, đoán chừng tu sĩ Đại Long tới đây cũng là do ngươi tính toán đi. Chẳng lẽ mục tiêu cuối cùng của ngươi là Đại Long Đế Triều? Diệt sát ta và Lão Nhị chỉ là bổ sung mà thôi?
Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi.
Ánh nhìn của hắn đối với Nam Cung Thiên Dật lên một tầng thứ cao hơn, người này rất nguy hiểm, không phải nguy hiểm bình thường!
- Chỉ là những cái này?
Hồi lâu, Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, híp hai mắt nói.
- Chỉ là như thế.
Quân Lạc lập tức gật đầu.
- Quan Tiểu Thất đâu?
Tiêu Phàm lại hỏi, hiển nhiên không tin lời nói Quân Lạc.
- Bọn hắn truy sát Sử Vô Pháp, Sử Vô Pháp cố ý đem bọn hắn lừa gạt vào bên trong Mê Huyễn Lâm, sống hay chết ta cũng không biết. Bất quá, Sử Vô Pháp này cực kỳ âm tàn, bọn hắn không nhất định có thể sống. Tất cả những thứ này thực không liên quan gì đến ta.
Quân Lạc hít sâu một hơi, sợ hãi nhìn Tiêu Phàm nói.
Cho nên tất cả Quân Lạc đều nói thẳng ra, căn bản không có bất kỳ giấu diếm, thật sự là hắn bị Tiêu Phàm dọa cho bể mật, cụ thể mấy phần chân thực cũng chỉ có hắn biết rõ.
- Ta tin ngươi.
Tiêu Phàm khoát khoát tay, nói:
- Ngươi có thể rời đi.
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...