Phi Độ Chiến Thuyền lăng không bay vọt, tốc độ cực nhanh, rất nhanh liền rời khỏi Đại Ly Đế Triều. Tu sĩ trên chiến thuyền thần sắc khác nhau, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
Trong lòng tất cả mọi người đều giống như có một tảng đá lớn đè lên, khiến bọn hắn có chút không thở nổi.
Chiến thuyền rất nhanh bay khỏi Ly Hỏa Đế Đô, bay về hướng tây, tốc độ nhanh đến cực điểm, khiến tất cả mọi người Chiến Hoàng cảnh đều phải xấu hổ.
Không hổ là Bát Phẩm Hồn Binh, tốc độ bậc này tuyệt đối là Thần Khí trốn chạy.
Đương nhiên, bọn hắn cũng biết Phi Độ Chiến Thuyền này khẳng định tiêu hao Hồn Thạch cực kỳ đáng sợ.
- Phương hướng này?
Thần sắc Tiêu Phàm coi như bình tĩnh, đứng ở boong thuyền nhìn về phía chân trời cuối cùng, híp hai mắt, bởi vì hắn phát hiện phương hướng Phi Độ Chiến Thuyền lái tới, lại là về phía Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Chẳng lẽ Cổ Địa Bí Cảnh lại ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều?
- Yên tâm, không phải đi Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Cổ Địa Bí Cảnh nằm ngay tại đường biên giới Đại Ly Đế Triều và Đại Long Đế Triều.
Bàn Tử đi đến bên người Tiêu Phàm, hắn thân làm Đế Tử, cũng biết một chút bí mật.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Bàn Tử. Quan Tiểu Thất, Ảnh Phong mấy người bên cạnh cũng lộ ra vẻ tò mò.
- Hoang Mạc Tử Vong.
Bàn Tử hít sâu một hơi nói ra bốn chữ, những người khác nghe vậy, con ngươi hơi hơi co rụt lại.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng kinh ngạc vô cùng. Hoang Mạc Tử Vong, hắn tất nhiên được nghe nói qua, mấy tháng trước hắn cùng với Tiểu Kim, Ảnh Phong rời khỏi Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tiến về Đại Ly Đế Triều.
Lúc ấy bọn họ đi ngang qua Thương Mang Cốc để tới Đại Ly, mà Hoang Mạc Tử Vong chính là nằm bên cạnh Thương Mang Cốc.
Ảnh Phong đã từng nói cho hắn biết, Hoang Mạc Tử Vong là cấm địa của cường giả Chiến Hoàng, lại càng không cần phải nói tu sĩ Chiến Vương.
- Hoang Mạc Tử Vong cuồn cuộn vô cùng, bao quát xung quanh vạn dặm, hàng năm chỗ nào cũng bão cát giăng đầy, cương phong tàn phá bừa bãi, dù là cường giả Chiến Hoàng tiến vào, Hồn Lực cũng chỉ có thể bao trùm phạm vi xung quanh ba trượng. Về phần tu sĩ Chiến Vương hành động ở đây còn cực kỳ khó khăn.
Bàn Tử ốc còn không mang nổi mình ốc nhắc.
- Cổ Địa Bí Cảnh kia tại sao ở Hoang Mạc Tử Vong?
Quan Tiểu Thất kinh ngạc nói, hắn ở Thương Mang Cốc tầm mười năm, cũng chưa từng nghe nói trong Hoang Mạc Tử Vong còn có một tòa Cổ Địa Bí Cảnh.
- Nửa năm trước, có một cường giả Chiến Vương cảnh bị kẻ thù truy sát, cuối cùng trốn vào trong Hoang Mạc Tử Vong, vừa lúc gặp phải một trận bão cát to lớn. Người kia vận khí cũng không tệ lắm, vừa lúc bị bão cát Hoang Mạc Tử Vong thổi tới, trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nhìn thấy một tòa thành trì to lớn từ phía dưới Hoang Mạc Tử Vong nổi lên.
Bàn Tử giải thích nói.
- Vậy về sau, Đại Ly và Đại Long Đế Triều làm sao lại biết được?
Ảnh Phong nghi hoặc hỏi.
- Người kia vừa hay lại là học viên Chiến Hồn Học Viện của Đại Ly Đế Triều ta. Lúc trở lại Chiến Hồn Học Viện, hắn liền dẫn mấy học viên đi vào một lần, nhưng mà rốt cuộc không tìm được tòa thành trì kia.
Chỉ là lần này vận khí không phải tốt như vậy, một nhóm bọn hắn chỉ có hai người sống sót. Hai người không cam lòng, liền đem việc này báo cáo cho tầng cao Chiến Hồn Học Viện. Về phần Đại Long Đế Triều làm sao lại biết thì ta cũng không rõ.
Nói đến đây, Bàn Tử lắc đầu.
Ngừng một lúc, Bàn Tử lại nói:
- Có điều, Đại Long Đế Triều cũng liền với Hoang Mạc Tử Vong, có lẽ cũng có người phát hiện, hoặc là cao tầng Chiến Hồn Học Viện cảm thấy Cổ Thành kia rất nguy hiểm, chỉ bằng Chiến Hồn Học Viện Đại Ly Đế Triều ta không cách nào ra vào an toàn.
Về sau, cao tầng Chiến Hồn Học Viện Đại Ly tính cả cường giả Chiến Hồn Học Viện Đại Long đi vào một lần, tìm tới thành cổ kia, chỉ là thành cổ kia có cấm chế Hồn Giới đặc thù, chỉ có tu sĩ dưới Chiến Hoàng cảnh mới có thể đi vào.
- Nếu như Chiến Hoàng cảnh có thể đi vào, vậy vì sao bọn Hỏa Hoàng không vào?
Tiêu Phàm hỏi. Hắn biết nửa năm trước Hỏa Hoàng không phải cảnh giới Chiến Đế, chỉ là Hoàng Phủ Chiến Hoàng mà thôi.
- Ta có đi vào.
Đột nhiên, thanh âm Hỏa Hoàng vang lên, chẳng biết lúc nào Hỏa Hoàng xuất hiện ở bên cạnh bọn Tiêu Phàm.
- Hỏa Hoàng tiền bối.
Đám người nhao nhao hành lễ với Hỏa Hoàng, trong lòng càng hiếu kỳ hơn.
- Chỉ là sau khi tiến vào bị một cỗ lực lượng khổng lồ áp chế, nửa bước cũng khó đi, tu vi càng cao, áp chế cũng càng lớn. Lúc ta tới cách thành trì kia khoảng trăm trượng cũng không chịu nổi cỗ uy áp kia, Hồn Lực trong cơ thể bắt đầu bạo động lên.
Hỏa Hoàng hít sâu một hơi, trong mắt đều là vẻ ngưng trọng.
- Lực lượng áp chế?
Trong lòng đám người kinh ngạc vô cùng, xem ra Cổ Địa Bí Cảnh thật đúng là không đơn giản.
- Các ngươi tiến vào bên trong, nhất định phải cẩn thận. Nếu như vào không được cũng không sao, dù sao bây giờ các ngươi cũng là Chiến Hoàng cảnh, ít nhiều sẽ bị áp chế.
Hỏa Hoàng gật đầu, khuyên bảo đám người.
- Nếu như vậy, tu sĩ Chiến Vương cảnh há không phải như cá gặp nước?
Thần sắc Tiêu Phàm khẽ động, trong nháy mắt nghĩ đến điều gì.
Nhưng làm hắn thất vọng là Hỏa Hoàng vẫn lắc đầu như cũ:
- Chiến Vương cảnh cũng sẽ bị áp chế, chỉ là bị áp chế không có nghiêm trọng như thế. Đương nhiên, các ngươi đối mặt Chiến Hoàng cảnh Đại Long Đế Triều cũng không phải sợ, thực lực bọn chúng càng mạnh, bị áp chế cũng càng lớn, không nhất định có thể phát huy ra đầy đủ thực lực.
- Đa tạ Hỏa Hoàng tiền bối chỉ điểm.
Hỏa Hoàng lời nói không nhỏ, chuyện tốt là cố ý nói cho tu sĩ nơi xa nghe một chút, đám người cảm kích cung bái nói.
Trước đó một đám tu sĩ Chiến Vương cảnh còn có chút sợ hãi, nhưng mà bây giờ lại không sợ hãi chút nào. Chiến Hoàng cảnh mạnh, nhưng trong Cổ Địa Bí Cảnh bị áp chế cũng càng nhiều.
Một tăng một giảm, chênh lệch giữa Chiến Vương đỉnh phong cùng Chiến Hoàng cũng không hề đáng sợ như tưởng tượng.
Dù sao bọn hắn có thể tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, chí ít đều là tu vi Chiến Vương cảnh đỉnh phong.
Tiêu Phàm cau mày, nhớ tới Hồn Giới đã từng xuất hiện trên Tu La Kiếm. Hồn Giới quả thực rất quỷ dị, có điều bây giờ Tiêu Phàm rất rõ, Hồn Giới cũng chỉ là Hồn Văn ngưng tụ mà thành.
Hỏa Hoàng mặc dù nói như vậy, nhưng mà theo Tiêu Phàm, nói hay không nói cũng chẳng khác gì nhau, dù sao cái quỷ dị trong cổ thành mới là thứ không ai biết.
Thứ mà không ai biết mới là nguy hiểm nhất, huống chi Hồn Giới chỉ bài xích với tất cả ngoại giới, một khi tiến vào trong Hồn Giới, cỗ lực áp chế kia nhất định sẽ biến mất.
Đến lúc đó, Chiến Hoàng vẫn là Chiến Hoàng, Chiến Vương cảnh trước mặt Chiến Hoàng cảnh sẽ không được coi là gì.
Tiêu Phàm rất thanh tỉnh, một nhóm của mình đều đột phá đến Chiến Hoàng cảnh, cho dù bị áp chế khẳng định cũng không thể yếu hơn so với Chiến Vương cảnh.
Phi Độ Chiến Thuyền tiếp tục rong ruổi, mấy canh giờ sau, một thế giới cát vàng rộng lớn vô ngần tiến vào tầm mắt đám người, cho dù cách một màn chắn, đám người cũng cảm giác được một cỗ khí tức đáng sợ.
Cát vàng bay tán loạn, cương phong tàn phá bừa bãi thổi cho Hoang Mạc Tử Vong xuất hiện ngàn kho trăm lỗ, xa xa nhìn lại, đây là một thế giới màu vàng, xen lẫn màu đỏ.
Đâu đâu cũng trụi lủi, không có bất kỳ sinh linh nào, cho dù là thảm thực vật cũng cực kỳ hiếm thấy, chỉ có cuồng phong trên không trung gào thét, phát ra tiếng ô ô.
- Không hổ là Hoang Mạc Tử Vong, nơi này căn bản chính là một tử địa chân chính.
Mọi người thấy tất cả trước mắt, không khỏi cảm khái nói.
Khó trách đến cường giả Chiến Hoàng cũng không muốn bước vào vùng đất chết này, nơi này căn bản không có bất kỳ sinh linh nào.
- Vạn sự đều có căn nguyên, Hoang Mạc Tử Vong vô số năm về trước cũng là một tử địa sao?
Tiêu Phàm lại càng nghĩ nhiều. Có điều lời này của hắn chỉ là thâm tâm tự hỏi, cũng không có nói ra.
Lúc trước hắn cùng Bàn Tử và Ảnh Phong bị Ngự Lâm Quân của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều truy sát, ba người rơi vào bên trong sông băng, về sau mới biết sông băng là do Thiên Niên Hồn Tủy tạo thành.
Nếu như Hoang Mạc Tử Vong cũng có một nguyên nhân tạo thành, vậy sẽ là do cái gì?
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...