Đêm đó, Tiêu Phàm đợi bên trong Thần Châm Các, cẩn thận thể ngộ biến hóa sau khi đột phá, không ngừng diễn luyện chiến kỹ.
Bên trong tiểu viện, kiếm khí gào thét, đao mang chói mắt, Tiêu Phàm một lần lại một lần diễn luyện.
Đột phá Chiến Hoàng cảnh, Lục Phẩm Chiến Kỹ với hắn mà nói cơ hồ không có bất kỳ độ khó gì. Ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ hắn sớm đã tu luyện tới đỉnh phong, hơn nữa còn có lĩnh ngộ mới.
Mặc dù chỉ là Lục Phẩm Thân Pháp Chiến Kỹ nhưng Tiêu Phàm thi triển ra lại ẩn ẩn đạt tới uy lực Thất Phẩm Chiến Kỹ, lại thêm Khoái Mạn Chi Ý, tốc độ Tiêu Phàm tuyệt đối là kinh khủng.
- Đột phá Chiến Hoàng cảnh, Tu La Truyền Thừa cũng giải khai không ít phong ấn, đáng tiếc hiện tại thời gian quá ít, bằng không còn có thể tu luyện thêm một hai loại chiến kỹ.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Một ngày thời gian, muốn tu luyện Thất Phẩm Chiến Kỹ đối với người khác mà nói căn bản không có khả năng, nhưng Tiêu Phàm lại không tính là gì.
Chỉ là một lần nữa tu luyện một loại chiến kỹ, còn không bằng rèn luyện một chiến kỹ hắn đã học được.
Hồng Trần Sát, Hồng Trần Tiếu, Thiên Địa Tiêu Sát, Vô Tình Nhất Kiếm, tứ đại chiêu thức tự sáng tạo, hắn sớm đã có lĩnh ngộ cực kỳ sâu sắc, nếu như lại dung hợp Ý cảnh, uy năng tuyệt đối không thua Thất Phẩm Chiến Kỹ.
Hơn nữa, Tu La Tam Kiếm Đệ Nhất Kiếm Huyết Sát cùng Đệ Nhị Kiếm Đồ Lục cơ bản không ngừng thuế biến, bây giờ đột phá Chiến Hoàng cảnh, uy năng không phải trước đó có thể so sánh.
Hô!
Một đạo bóng người màu đen như bôn lôi trong sân thiểm động, kiếm khí nhàn nhạt màu trắng tại hư không gào thét, một cỗ khí tức cực kỳ lăng lệ tràn ngập ra.
Quỷ dị là cỗ kiếm khí cường đại vẻn vẹn lượn lờ bên trong tiểu viện, cũng không tiêu tán ra bên ngoài, có thể thấy Tiêu Phàm điều khiển Hồn Lực đã đạt tới cấp độ đáng sợ như thế nào.
Thời điểm trời tối người yên, Tiêu Phàm rốt cục dừng động tác, cả người mồ hôi đầm đìa, một lần nữa rèn luyện chiến kỹ khiến hắn lại có thu hoạch mới.
Nếu để cho người khác nhìn thấy, tuyệt đối không tin Tiêu Phàm chỉ là một kẻ mới đột phá Chiến Hoàng cảnh, ngược lại giống lão quái vật đình trệ tại Chiến Hoàng cảnh vài chục năm.
- Đột phá Chiến Hoàng cảnh?
Đột nhiên, một đạo thanh âm già nua vang lên, bên trong tiểu viện đột nhiên xuất hiện một thân ảnh áo bào trắng.
Toàn thân Tiêu Phàm run lên, bỗng nhiên quay người nhìn lại, trường kiếm rung động lao thẳng tới đạo thân ảnh áo bào trắng, chẳng qua khi hắn thấy rõ ràng đạo thân ảnh thân thể ngưng lại.
Tại hư không lật nhào, vững vàng rơi trên mặt đất, trường kiếm thu liễm tự nhiên, một tay cầm kiếm, cung kính nói:
- Tiêu Phàm gặp qua lão sư.
Không sai, người tới không phải ai khác mà chính là Bắc Lão.
- Những ngày qua, ngươi cùng lão tửu quỷ cùng một chỗ?
Bắc Lão vuốt sợi râu trắng:
- Cũng không tệ lắm, thực lực tửu quỷ mặc dù kém chút, nhưng xem ra đồ đệ cũng không tệ.
- Lão sư tìm đồ nhi có chuyện gì không?
Tiêu Phàm cười cười nói, vội vàng đổi chủ đề, hắn từ trong miệng Bắc Lão nghe ra một cỗ đố kị.
Túy Ông thực lực còn thấp sao? Tiêu Phàm không cho rằng như vậy.
- Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?
Sắc mặt Bắc Lão đột nhiên trầm xuống. Tiêu Phàm bị dọa vội vàng ngậm miệng không nói, Bắc Lão tiếp tục nói:
- Hừ! Còn chưa tới tìm ngươi, ngươi liền bị tửu quỷ lừa chạy mất.
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, vội vàng cười làm lành nói:
- Làm sao lại thế, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, ngài vĩnh viễn là lão sư của Tiêu Phàm.
- Được rồi, ta tới nơi này không phải nghe ngươi vuốt mông ngựa, phóng xuất ra Hồn Lực để cho ta nhìn xem.
Bắc Lão khoát tay một cái nói.
Tiêu Phàm gật đầu, Hồn Lực cuồn cuộn từ bên trong Hồn Hải bắn ra, hóa thành vô số Hồn Lực lượn lờ, giăng đầy hư không, giống như vô số sợi tơ giao thoa, quỷ dị là lít nha lít nhít sợi tơ vậy mà lại không giao nhau.
- Không tồi, Hồn Lực đã đạt yêu cầu, có thể học Hồn Văn rồi.
Bắc Lão hài lòng gật đầu, mặt ngoài còn duy trì bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng kích động.
- Hồn Văn?
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn đối với Hồn Văn cũng vô cùng hiếu kỳ, chỉ là cho tới nay không biết mở miệng như thế nào mà thôi.
Hiện tại Bắc Lão nói ra, Tiêu Phàm nào còn có thể bình tĩnh, vội vàng nói:
- Đa tạ lão sư.
- Thu ngươi làm đồ đệ vốn chính là muốn ngươi kế thừa y bát, huống chi ngươi tiến bộ vượt qua dự kiến của ta. Có lẽ ngươi trong tương lai có khả năng còn vượt qua ta.
Bắc Lão khoát tay một cái nói:
- Ngươi có biết, Hồn Văn vì sao mà có?
- Sáng tạo ra?
Tiêu Phàm thử thăm dò hỏi.
Bắc Lão cười lắc đầu, trầm mặc không nói.
- Không phải sáng tạo ra? Chẳng lẽ là do Thiên Địa tự nhiên hình thành?
Tiêu Phàm nhăn nhăn, kinh ngạc nhìn Bắc Lão nói.
- Ngươi nói đúng, cũng không đúng!
Bắc Lão hài lòng gật đầu, nói:
- Hồn Văn xác thực chính là Thiên Địa tự nhiên hình thành một loại đường vân huyền diệu, chỉ là chút đường vân này người bình thường nhìn không thấy mà thôi, trừ phi Hồn Lực cực kỳ tinh thuần, cường đại mới có thể bắt được dấu vết đường vân để lại.
- Người có thể bắt đường vân cực kỳ thưa thớt, những người này cũng được xưng là Hồn Điêu Sư. Hồn Điêu Sư trải qua vô số miêu tả của năm tháng rốt cục tại một chút vật, mô phỏng ra loại đường vân huyền diệu này, chậm rãi liền có nghề nghiệp Hồn Điêu Sư.
- Chỉ là, thế giới vạn vật cường thịnh tất nhiên sẽ suy bại, Hồn Điêu Sư cũng không ngoại lệ, chậm rãi xuống dốc tại dòng sông lịch sử, bây giờ Hồn Điêu Sư đã cực kỳ thưa thớt, lại càng không cần phải nói có người có thể cảm ứng đường vân tự nhiên.
Tiêu Phàm lẳng lặng nghe Bắc Lão kể, nghe say sưa ngon lành, hắn cho tới bây giờ không dám xem thường nghề nghiệp Hồn Điêu Sư này, bởi vì bên trong Tu La Truyền Thừa đều ghi lại cực ít sự tình liên quan tới Hồn Điêu Sư.
Nghĩ đến Hồn Điêu Sư khả năng có lịch sử so với Tu La Điện còn lâu hơn, đã không cách nào ngược dòng tìm hiểu.
- Thế nhân có lời, ban đầu Tu Luyện Giả chính là Hồn Điêu Sư, bởi vì Hồn Điêu Sư sáng tạo hệ thống tu luyện, trong khoảng thời gian này nghĩ đến ngươi cũng cảm nhận được diệu dụng của Hồn Văn Cầu rồi.
Bắc Lão ý vị thâm trường nhìn Tiêu Phàm nói.
- Không sai, Hồn Văn Cầu giúp Hồn Lực ta tăng lên một mảng lớn.
Tiêu Phàm không giấu diếm.
- Ta biết trong khoảng thời gian này ngươi gặp không ít sự tình, ngươi cũng không có khả năng toàn tâm toàn ý đắm chìm tu luyện Hồn Điêu Sư.
Bắc Lão gật đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện ba tấm bản vẽ đưa cho Tiêu Phàm nói:
- Ba tấm Hồn Văn cầu này ngươi hảo hảo lĩnh hội một phen, chờ hoàn toàn lĩnh ngộ thì tới tìm ta.
Nói đến đây Bắc Lão trực tiếp đứng dậy, hiển nhiên là chuẩn bị rời đi.
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ trầm xuống một cái. Bắc Lão để hắn hoàn toàn lĩnh ngộ mới được gặp, hơn nữa cũng biết rõ sự tình gần nhất của hắn, chẳng lẽ là không muốn quản sinh tử của hắn sao? Còn nữa, Bắc Lão đối với thực lực hắn tự tin như vậy?
Đang lúc Tiêu Phàm có chút thất vọng, thanh âm Bắc Lão lại vang lên:
- Ai, lão sư, người trẻ tuổi liền nên khoái ý ân cừu, so ra đã kém các ngươi, muốn ồn ào liền làm lớn chuyện một chút, có ít người chỉ có đánh đau mới có thể sợ hãi.
Vừa dứt lời, Bắc Lão đã biến mất trong sân, Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng khẽ run lên.
Nguyên bản hắn coi là Bắc Lão không muốn quản hắn, không nghĩ tới lại còn để hắn chủ động đi nháo, cái này rõ ràng là phong cách Túy Ông mà, làm sao lại từ trong miệng Bắc Lão nói ra.
- Đa tạ lão sư.
Tiêu Phàm hướng về phía phương hướng Bắc Lão rời đi hơi thi lễ, sau đó nhìn ba bức Hồn Văn cầu trong tay, cẩn thận từng li từng tí thu thập vào bên trong Hồn Giới.
- Quý Tộc Yến Hội? A, còn ba canh giờ, Tiêu Phàm ta sẽ để cho các ngươi hài lòng.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, sau đó xếp bằng ở trong sân, bắt đầu khôi phục Hồn Lực.
Hôm nay, tất nhiên sẽ không bình tĩnh mà trôi qua, Tiêu Phàm nhất định phải đem trạng thái bản thân điều chỉnh đến tốt nhất.
MinhLâm - Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...