Ly Hỏa Đế Đô, trong trạch viện Hỏa Hoàng cho Tiêu Phàm.
- Gia gia, Tiêu Phàm sao còn chưa quay về, đã qua nửa tháng rồi.
Tần Mộng Điệp ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong một gian, một mặt đầy vẻ tức giận.
Phong Lang đưa bọn hắn đến nơi này, liền mặc kệ mọi chuyện.
Việc này cũng không tính là gì, thế nhưng mà Tiêu Phàm liền như biến vào trong hư không như thế khiến nàng rất khó chịu, đây không phải đạo lễ phép đối xử với mọi người.
- Khả năng sư huynh có chút việc bận.
Tần Mặc cau mày một cái, trong lòng hắn có loại dự cảm không tốt.
Lần trước Tiêu Phàm đắc tội An Dược Hoàng, về sau Tiêu Phàm biến mất, trong đó không thể không có chút mờ ám nào.
Không chỉ bọn hắn lo lắng, Phong Lang càng lo lắng không thôi. Hắn âm thầm về Sinh Tử Đấu Trường nhiều lần, thăm dò được Tiêu Phàm sau lúc thắng liền rời đi.
Mất tích nửa tháng, Đấu Trường Sinh Tử khẳng định phải truy cứu, hôm nay đã là kỳ hạn cuối cùng, nếu như vẫn chưa xuất hiện, thì tương đương với hủy đi Hiệp Nghị Sinh Tử của Sinh Tử Đấu Trường.
Đến lúc đó, Sinh Tử Đấu Trường nhất định sẽ tra cứu Thân phận U Linh, với nội tình của Đấu Trường Sinh Tử, chẳng mấy chốc sẽ truy xét đến Tiêu Phàm.
Dù là Tiêu Phàm còn sống, đến lúc đó cũng hẳn sẽ phải chết.
- Công tử, hôm nay ngươi nhất định phải trở về.
Nhìn mặt trời đã nhanh chóng nhô lên chính giữa, thần sắc Phong Lang càng ngày càng lo lắng.
- Tiểu Lang, Tiêu lão đệ còn chưa trở lại?
Thanh âm Y Vân từ cửa ra vào truyền đến, phía sau còn Hướng Trưởng Lão cùng Văn Phường Chủ đi theo.
Bên trong lầu trưng bày một tôn Thanh Sắc Thạch Sư, Tiêu Phàm ra giá 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch thành công mua được.
- Vẫn chưa.
Phong Lang tiết kiệm chữ như vàng.
- Yên tâm, Tiêu huynh đệ nhất định là không có việc gì, cách thời gian khảo hạch Chiến Hồn Học Viện còn nửa tháng, bây giờ vẫn còn sớm.
Hướng Vinh an ủi.
Trong lòng hắn cũng không bình tĩnh, hắn chờ Tiêu Phàm gia nhập Linh Điện, nếu như Tiêu Phàm có việc gì ngoài ý muốn, tuyệt đối là tổn thất của Chiến Hồn Học Viện.
Trong lòng mấy người đều có một phỏng đoán, chính là Tiêu Phàm khả năng bị An Dược Hoàng phái người ám sát. Chỉ là ai cũng không muốn tin vào kết quả này.
- Cũng đúng, với thực lực Tiêu lão đệ, ai muốn vô thanh vô tức ứng phó hắn là không thể nào.
Văn Phường Chủ cũng gật đầu nói.
Giờ phút này, ngay tại lầu các bên cạnh, trên tửu lâu, hai nam tử hắc bào đang ngồi. Nếu như Tiêu Phàm ở đây, khẳng định có thể nhận ra một người trong đó, không phải là An Lan đồ đệ An Dược Hoàng sao?
- Sư huynh, Tiêu Phàm kia nửa tháng chưa từng xuất hiện, không phải là cố ý trốn đi chứ?
An Lan ngồi ở kia lạnh lùng nhìn lầu các đối diện, một nam tử áo đen khác nói.
Nam tử áo đen là An Hải, nhị sư đệ An Lan, cũng là Lục Phẩm Luyện Dược Sư, lúc đầu một người khác đi theo bên người An Dược Hoàng chính là hắn.
- Có lẽ vậy, có điều người hắn đắc tội cũng không ít, có khả năng đã chết.
Con ngươi An Lan vô cùng lạnh lẽo.
- Tiểu tử này quá phách lối, chết cũng đáng đời, vừa hay không cần chúng ta xuất thủ.
An Hải lạnh nhạt nói, trong mắt lộ ra một tia sát khí.
- Tiếp tục nhìn xem, tiểu tử này rất tà môn, ngộ nhỡ hắn xuất hiện, chúng ta cũng nghĩ đối sách cho tốt.
An Lan ngưng tiếng nói.
- Sư huynh, sư tôn vì sao không cho chúng ta tìm người Huyết Lâu ám sát Tiêu Phàm? Với thực lực Huyết Lâu, giết chết hắn khẳng định rất nhẹ nhàng, hơn nữa cũng tra không ra chúng ta.
An Hải nghi ngờ nói.
An Lan bưng một chén trà, hơi hơi rung động một cái. An Hải tiếp tục nói:
- Ta biết sư tôn đang lo lắng cái gì, sợ nhiệm vụ Huyết Lâu thất bại, để lộ tin tức chúng ta khiến hắn mất mặt mà thôi. Thế nhưng mà ngươi cảm giác với thực lực Huyết Lâu, còn giết không chết Tiêu Phàm sao?
An Lan cau mày một cái, hiển nhiên có chút động tâm.
- Huống chi, Huyết Lâu cho tới bây giờ sẽ không bại lộ tin tức cố chủ, cho dù phải chết. Bằng không mà nói, Huyết Lâu cũng không khả năng trở thành một trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ Chiến Hồn Đại Lục.
An Hải cố thêm dầu vào lửa nói.
- Ngộ nhỡ sư tôn trách cứ xuống thì sao?
An Lan từ nhỏ đều rất nghe An Dược Hoàng, bất luận sự tình nào cũng đều không dám chống đối lại sư tôn hắn.
- Coi như sư tôn trách cứ, thì nói là ta tìm người làm.
An Hải vỗ lồng ngực nói:
- Sư huynh, ngươi là đệ tử sư tôn sủng ái nhất, toàn bộ Ly Hỏa Đế Đô ai cũng phải cho ngươi mặt mũi. Tiêu Phàm kia dám cưỡi trên đầu sư huynh, hắn phải chết!
Nghe nói vậy, An Lan cũng phẫn nộ, chén trong tay kêu răng rắc một tiếng, trực tiếp hóa thành bột mịn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Sư đệ, ngươi có biện pháp liên hệ với người Huyết Lâu.
- Ta biết, việc này giao cho ta là được.
An Hải cười nhạt nói, sau đó đứng dậy, trực tiếp quay người rời khỏi quán rượu.
Gần như đồng thời, bên ngoài mấy chục dặm Ly Hỏa Đế Đô, có một tòa sơn cốc u tĩnh. Trong sơn cốc có một hồ nhỏ xanh mơn mởn, bên hồ có một gian nhà cỏ tranh rách nát.
Trên một tảng đá lớn trước phòng cỏ tranh, một thân hình gầy gò đang ngồi xếp bằng, quanh thân hắn có một cỗ khí tức lăng lệ đang toả ra.
Một mảnh lá khô từ đằng xa bay tới, thời khắc tới gần Tiêu Phàm, cái lá khô kia đột nhiên dừng lại, giống như bị một cỗ lực lượng nâng lên.
Một trận gió nhẹ thổi qua, phiến lá khô không nhúc nhích, cực kỳ quỷ dị.
Hô!
Bỗng nhiên, thân ảnh kia đột nhiên mở ra hai mắt, hai đạo quang mang bắn ra, lăng lệ tuyệt thế. Cái lá khô đột nhiên phốc xuy một tiếng rời đi, lần nữa lướt về hướng cách đó không xa.
- Coi như không tệ.
Lúc này, một thanh âm khàn khàn vang lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh lôi thôi chậm rãi đi tới, đó là một lão già, thân hình còng xuống, bước đi khập khiễng, nhưng ánh mắt lại là sáng đến cực điểm.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, Tiêu Phàm cảm kích.
Cái thân ảnh kia vội vàng đứng dậy, hướng về phía lão giả dơ bẩn đối diện cung kính thi lễ.
Không sai, thân hình gầy gò chính là Tiêu Phàm, sau khi bị Bạch Vô Thường đánh trọng thương được lão giả dơ bẩn cứu, hơn nữa còn truyền thụ cho hắn cách khống chế Sát Thế cùng Sát Ý như thế nào. Tiêu Phàm tất nhiên vô cùng cảm kích.
- Không cần cám ơn ta, ngươi nếu có thời gian, đưa lão đầu ta một bình rượu ngon là được.
Lão đầu lôi thôi khoát tay một cái nói, sau đó từ bên hông lấy ra hồ lô rượu ném cho Tiêu Phàm.
Trong lòng Tiêu Phàm thấy cổ quái, mặc dù hắn không biết lão đầu vì sao cứu bản thân, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được, lão đầu xác thực không có ác ý.
- Nâng cốc đổ đầy bình, đến lúc đó đưa tới cho ta, ta ngay tại cổng thành phía nam.
Lão đầu lôi thôi cười nói.
- Tiền bối, rượu ngon thì ta đây có một chút, không biết tiền bối có thích hay không?
Tiêu Phàm từ trong Hồn Giới lấy ra nửa vò rượu băng hỏa vảy rắn còn sót lại.
Mặc dù hắn cảm giác trên người lão đầu lôi thôi không có bất kỳ Hồn Lực gì lay động, nhưng mà Tiêu Phàm rất tin tưởng con mắt của bản thân, lão đầu này tuyệt đối không đơn giản.
Nếu như có thể chỉ điểm một hai cho hắn, con đường tu luyện về sau tuyệt đối sẽ ít đi long đong.
Tiêu Phàm vừa mới đẩy ra, vò rượu cũng đã xuất hiện ở trong ngực lão đầu lôi thôi, hắn bưng cái bình lên, liền rót vào trong miệng.
Mấy hơi thở sau, lão đầu lôi thôi ợ lên một cái, trên mặt hiện lên một vòng phơn phớt hồng nhuận, cười to nói:
- Rượu ngon, rất lâu chưa uống qua rượu tốt thế này, tiểu hỏa tử, lần sau cho ta rượu, nhất định không thể kém hơn cái này, nhớ kỹ đổ đầy hồ lô.
- Nhất định.
Tiêu Phàm cười nói, ngừng lại nói:
- Tiền bối, ta chuẩn bị trở về Ly Hỏa Đế Đô, hay ngài cũng đi cùng ta trở về?
- Không cần, lão đầu quen ở một mình rồi.
Lão đầu lôi thôi không chút do dự cự tuyệt nói.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải bên cạnh cảm kích nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối.
- Danh tự rất quan trọng sao? Ngươi đi đi, chỉ cần ngươi có rượu, liền có thể tới tìm ta.
Lão đầu lôi thôi trong mắt lóe lên một tia không cao hứng.
- Vậy vãn bối cáo từ.
Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ nói, quay người liền chuẩn bị rời đi.
- Phải rồi, ngươi có thể kêu lão đầu ta là Túy Ông.
Tiêu Phàm vừa đi được mấy bước, lão đầu lôi thôi lại kêu lên.
Chỉ là lúc Tiêu Phàm quay người trở lại, lão đầu lôi thôi đã không thấy tăm hơi, tựa như chưa từng xuất hiện.
- Túy Ông? Túy Ông chi ý bất tại tửu sao?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, càng ngày càng cảm thấy lão đầu này không đơn giản.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...