Tại Vân Lai Khách Sạn qua mấy canh giờ chữa thương, thương thế Tiêu Phàm đã khôi phục không sai biệt lắm, trầy ngoài da với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
- Tam Trọng Kiếm Thế quả nhiên không tầm thường, thật hóa Hư, phối hợp chiến kỹ thi triển, uy lực tăng lên gấp hai.
Tiêu Phàm khẽ nhả một ngụm trọc khí, chậm rãi đứng dậy.
- Tiêu tiểu hữu, có đây không?
Đột nhiên, cửa ra vào truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
- Tam Gia.
Tiêu Phàm mở cửa phòng, lại nhìn thấy Y Vân đứng ở cửa, thần sắc có chút ngưng trọng:
- Tam Gia, có chuyện gì không?
- Ngươi đi theo ta.
Y Vân hít sâu khẩu khí, nói khẽ.
Tiêu Phàm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bất quá vẫn đi theo. Vòng qua mấy gian biệt viện, Y Vân mang hắn tiến vào một gian kho củi không đáng chú ý.
Tiến vào kho củi, Y Vân cẩn thận từng li từng tí mở ra một đạo Ám Môn, Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, không biết Y Vân có ý gì nhưng vẫn đi vào.
Sau cửa ngầm là một đường thông hướng xuống lòng đất u ám, từng bậc thang hai bên được điểm xuyến một chút Dạ Minh Châu, ngược lại cũng không trở ngại tầm nhìn.
Đi không lâu lập tức một mảnh sáng ngời tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm, đồng thời tiến vào tầm mắt hắn còn có ba đạo thân ảnh.
- Tiêu công tử, van cầu ngươi mau cứu đại ca và tiểu muội ta!
Không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, một bóng người xinh đẹp lập tức nhào tới, quỳ gối trước mặt Tiêu Phàm, ôm chân hắn khẩn cầu.
Bóng hình xinh đẹp không phải ai khác chính là Sở Yên Nhiên.
Sở Khinh Cuồng nằm trên một cái giường, máu me khắp người, cơ hồ chỉ còn lại một hơi. Nếu như không phải có thể cảm nhận được tiếng hít thở yếu ớt, Tiêu Phàm còn tưởng rằng hắn đã chết.
Bên người Sở Khinh Cuồng, nằm tại một chiếc giường khác là một nữ tử váy trắng bị máu tươi nhiễm đỏ, chỉ là giờ phút này đã không còn hô hấp, hiển nhiên là đã chết.
- Tam Gia?
Tiêu Phàm không biết làm sao, đành phải nhìn về phía Y Vân.
- Buổi sáng hôm nay, Sở gia gia chủ Sở Tiêu Thiên, cũng chính là phụ thân bọn hắn đến đi tìm ta, hỏi thăm một chút sự tình của ngươi để cho ta tận lực tìm ngươi hỗ trợ. Nhưng ta cũng không nghĩ đến, sự tình lại nhanh như vậy phát triển đến bước này.
Y Vân thở dài.
- Tiêu công tử, van cầu ngươi mau cứu bọn họ, van cầu ngươi!
Sở Yên Nhiên hai hàng huyết lệ chảy ra, nơi nào còn phong khinh vân đạm, khí chất thiên chi kiêu nữ lúc trước.
- Để ta nhìn một chút, nhưng chưa chắc có thể cứu bọn họ.
Tiêu Phàm nhìn Sở Yên Nhiên điềm đạm đáng yêu, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn.
Thủ đoạn Sở Yên Nhiên có lẽ cũng có chút tàn nhẫn, nhưng giờ phút này lại buông xuống tư thái quỳ trước mặt mình, hắn lại có thể nói cái gì đây.
Huống chi, Hủ Cốt Thực Hồn Tán mặc dù kém chút hại chết hắn và Hồn Thú trong cốc, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn sống sót.
Đi đến bên người Sở Khinh Cuồng, Tiêu Phàm chạm lấy mạch đập Sở Khinh Cuồng, Hồn Lực chậm rãi rót vào bên trong thân thể Sở Khinh Cuồng, sau một khắc, lông mày Tiêu Phàm vặn thành hình chữ "Xuyên".
- Như thế nào?
Y Vân hỏi, hắn trước kia cũng nhìn qua thương thế Sở Khinh Cuồng, trừ phi Dược Thần tái thế, không thì không có khả năng cứu sống.
Dù vậy, hắn cũng muốn Tiêu Phàm thử xem.
- Hắn thương thế này còn không đến ba canh giờ, các ngươi trước đó không phải nói nửa tháng trước mới bị thương sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái.
- Sự tình là như thế này, chất nữ, ngươi đến nói đi.
Y Vân thở dài.
Hắn biết việc này có thể lớn có thể nhỏ, Tiêu Phàm có quyền biết rõ, đổi lại là hắn, cũng không có khả năng tùy ý xuất thủ.
Dù sao Sở Khinh Cuồng và Sở Yên Nhiên đều là con cái Sở gia gia chủ, toàn bộ Ly Hỏa Đế Đô ai dám tổn thương bọn hắn?
Dùng đầu ngón chân ngẫm lại, liền biết rõ sự tình không đơn giản, cứu Sở Khinh Cuồng rất có thể đắc tội một địch nhân cường đại, Y Vân đều cẩn thận từng li từng tí như thế, liền có thể nghĩ.
Sở Yên Nhiên cơ hồ khàn cả giọng, nức nở đem sự tình hôm nay nói đơn giản một lần, nàng cũng biết Tiêu Phàm kiêng kị cái gì.
- Đây là muội muội ngươi?
Tiêu Phàm nhìn thấy thi thể Sở Ngọc Tranh, trong lòng khe khẽ thở dài, tại Thương Mang Cốc hắn có gặp qua Sở Ngọc Tranh.
Mặc dù kiêu hoành bạt hỗ, nhưng Tiêu Phàm cũng không muốn đẩy nàng vào chỗ chết, không nghĩ tới lúc gặp lại nàng đã là một cỗ thi thể.
Thấy Sở Yên Nhiên gật đầu, Tiêu Phàm thán một hơi nói:
- Để cho nàng nhập thổ vi an đi.
Đối với một người chết, Tiêu Phàm vẫn duy trì đầy đủ tôn trọng.
- Tiêu tiểu hữu, ngươi có thể cứu hắn hay không?
Y Vân nhìn về phía Sở Khinh Cuồng nói. Sở Ngọc Tranh đã chết, đây là sự thật không thể thay đổi.
Nhưng Sở Khinh Cuồng còn sống, vậy thì có một tia hi vọng.
- Tiêu công tử?
Sở Yên Nhiên nghe vậy, lại quỳ xuống dưới.
Bất quá lại bị Tiêu Phàm ngăn chặn, nói: - Ta muốn ngươi mang đồ vật đến, ngươi có mang đến không?
- Có.
Nhìn thấy Tiêu Phàm mở miệng, trong lòng Sở Yên Nhiên khẽ run lên, chẳng lẽ hắn thực có thể cứu đại ca?
Nghĩ vậy, nàng không chút do dự xuất ra một cái Hồn Giới cho Tiêu Phàm. Tiêu Phàm quét mắt một vòng, trong lòng hơi kinh hãi, bên trong Hồn Giới vậy mà đổ đầy Hồn Thạch và Linh Dược.
Bất quá Tiêu Phàm vẫn chỉ lấy ra hai cái hộp gỗ, sau đó đem Hồn Giới đưa cho Sở Yên Nhiên.
- Tiêu công tử, những thứ này là thù lao!
Nhìn thấy Tiêu Phàm không muốn Hồn Giới, trong lòng Sở Yên Nhiên hơi trầm xuống một cái. Nàng vội vàng mở miệng nói, sợ Tiêu Phàm cự tuyệt cứu chữa cho Sở Khinh Cuồng.
- Yên tâm, ta có thể cứu nhất định cứu, cần thứ gì, cũng sẽ hướng ngươi mở miệng.
Tiêu Phàm bỏ đi lòng nghi ngờ của Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên không dám nhiều lời, bị Y Vân lôi kéo đứng ở một bên.
Tiêu Phàm đem một cái hộp gỗ thu nhập vào bên trong Hồn Giới. Bên trong hộp gỗ chính là Bát Phẩm Linh Dược Ngọc Cơ Hoa, cuối cùng đưa mắt rơi vào phía hộp gỗ trong tay.
Nhẹ nhàng mở ra, từng đạo thất thải hồng mang phát ra, một cỗ sinh cơ nồng đậm hướng bốn phía tiêu tán mà, ẩn ẩn nhìn thấy có từng đầu Thần Long bay múa.
Hồn Lực Tiêu Phàm quét qua, thất thải quang mang đột nhiên biến mất, hiển lộ ra chín cây kim châm kim quang lóng lánh, kim sắc quang mang bên trong còn ẩn ẩn mang theo sắc thái khác.
Lúc này, Bạch Thạch bên trong Hồn Hải khẽ run lên, một tia bạch mang theo cánh tay Tiêu Phàm rót vào chín cây kim châm. Sau một khắc, Tiêu Phàm cảm giác mình cùng chín cây kim châm trong nháy mắt có một loại liên hệ thần diệu.
- Đây là dùng Thất Thải Long Văn Mộc luyện chế Hồn Khí?
Y Vân kinh ngạc nhìn chín cây kim châm nói.
- Đồ vật này luyện chế hiệu quả so với ta tưởng tượng tốt hơn hẳn, chí ít đại ca ngươi tạm thời không phải chết.
Tiêu Phàm gật đầu nói, trong lòng hơi hơi trầm ngâm:
- Kiếp trước không có cách nào chân chính thi triển Huyền Hoàng Cửu Châm chi thuật, đương thời rốt cục có thể hảo hảo thử nghiệm.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Sở Yên Nhiên lau nước mắt, trên mặt khó hiện ra một nụ cười.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, trong nháy mắt thu liễm tâm thần, lấy ra một cây kim châm, hóa thành một vệt sáng trong nháy mắt bắn vào chính giữa đỉnh đầu Sở Khinh Cuồng.
Nhìn thấy một màn này, Sở Yên Nhiên bưng chặt miệng, Y Vân trong mắt cũng lóe qua vẻ kinh ngạc. Kim châm dài ước chừng nửa thước vậy mà có thể cắm vào trong đầu?
Nếu như không phải ngựa chết chữa như ngựa sống, hai người tuyệt đối coi Tiêu Phàm mưu tài hại mệnh.
Đừng nhìn châm rất đơn giản, nhưng lại hao phí một phần ba Hồn Lực của Tiêu Phàm. Châm này tên là Định Hồn Châm, hồn cũng không phải là chân chính hồn phách, mà là tinh khí thần của một người.
Bản thân người bị trọng thương sẽ chết, chính là bởi vì tinh khí thần biến mất. Châm này xuống dưới ít nhất có thể đủ khóa chặt tinh khí thần của Sở Khinh Cuồng, không cho nó trôi qua.
- A?
Đột nhiên, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ kinh dị, một tia Hồn Lực vội vàng rót vào thân thể Sở Khinh Cuồng. Khiến hắn rất ngạc nhiên là Hồn Lực toàn thân Sở Khinh Cuồng vậy mà chậm rãi hướng về đỉnh đầu hội tụ.
Đồng thời, kim châm ngưng tụ linh khí thiên địa bốn phía dung nhập trong đó, nếu như kiên trì xuống, há không phải có thể chậm rãi phục hồi kinh mạch như cũ?
- Huyền Hoàng Cửu Châm, đây mới là Huyền Hoàng Cửu Châm chân chính, hoàn toàn là căn cứ Chiến Hồn Đại Lục đo ni đóng giày a.
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...