Một đạo kim sắc như sét xẹt qua bầu trời, gió lạnh đi ngang qua bên ba người Tiêu Phàm. Nếu như không có Hồn Lực hộ thể, kình phong này đã đủ xé rách thân thể ba người.
Ảnh Phong thật lâu không thể bình tĩnh lại, tinh thần một mực đắm chìm trước một màn Tiểu Kim biến thân kia. Có thể biến thân, chí ít huyết mạch cũng từ Bát Giai trở lên.
Bàn Tử còn đỡ, dù sao hắn đã từng được chứng kiến Tiểu Kim biến thân.
Chẳng qua là khi Bàn Tử nhìn thấy Tiểu Kim biến thân hoàn toàn cũng kinh hãi không thôi. Đây đâu phải mèo con gì, rõ ràng chính là Cửu Giai Thánh Thú Hoàng Kim Thánh Sư.
Bàn Tử chưa bao giờ nghĩ đến, một đường đi tới, Tiểu Kim bên cạnh mình lại là Hoàng Kim Thánh Sư trong truyền thuyết, căn bản so với Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu của hắn không yếu hơn bao nhiêu.
- Lão Tam, ngươi thật biết giấu đi, giấu diếm ta lâu như vậy.
Bàn Tử tức giận nói.
- Ngươi không hề hỏi ta.
Tiêu Phàm nhún vai, bày ra bộ dáng không liên quan đến ta.
Bàn Tử không còn gì để nói, đúng như Tiêu Phàm nói, hắn không có hỏi, Tiêu Phàm tự nhiên không cần thiết tiết lộ bản thể Tiểu Kim.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Kim, ba người rất nhanh liền đi tới Hồn Thú Sơn Mạch, cấp tốc lao về hướng Vân Thành.
Cũng vào lúc này, dưới Vân Thành, quân đội Tuyết Nguyệt Hoàng Triều từng bước ép sát, khoảng cách tới Vân Thành không đến một dặm. Mấy vạn quân đội bộ pháp bước đi chỉnh tề, khí thế trùng thiên, hiển nhiên là chuẩn bị công thành.
Trên Vân Thành, Yến Vương khoác chiến giáp đứng sừng sững trên tường thành, con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm Tuyết Ngọc Long trên chiến trường nơi xa, bốn mắt chạm nhau, ai cũng không nhường ai.
Trên tường thành, Đại Yến từng dãy cung tiễn thủ nghiêm chỉnh đứng đợi, chỉ cần Yến Vương nói một câu, chắc chắn sẽ lập tức xuất thủ.
Đại Yến Vương Triều mặc dù phụ thuộc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng bọn hắn vẫn là quân đội Đại Yến, sinh là người Đại Yến người, chết đi làm ma Đại Yến.
Tu sĩ bình thường có lẽ không phân chia biên giới, nhưng các quân sĩ nhận thức rất rõ ràng. Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cho dù có cường đại, bọn hắn cũng không mảy may lùi bước.
Gió lạnh gào thét ô ô ở trong núi như khóc gào, sắc trời u ám, nơi xa sông băng trắng tuyết khiến trong không gian tràn ngập nồng đậm khí tức tử vong.
Quân đội Tuyết Nguyệt Hoàng Triều vẫn đang áp tới gần, không mảy may có ý lui bước. Gió càng lúc càng lớn, nhiệt độ càng ngày càng thấp, nhưng trong máu các tướng sĩ lại càng ngày càng nóng, cơ hồ sôi trào lên.
- Vân Thiên Trì, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đầu hàng không giết.
Tuyết Ngọc Long vung tay lên, quân đội Tuyết Nguyệt đột nhiên dừng lại, thanh âm âm vang hữu lực.
Vân Thiên Trì chính là Yến Vương, đây mới là bản danh của hắn, nếu như không có Tuyết Ngọc Long nhắc nhở, rất nhiều người có lẽ sớm đã quên tên hắn.
Yến Vương Vân Thiên Trì thần sắc lạnh lùng, bên trong ánh mắt lộ ra một tia trào phúng, đầu hàng không giết? Một khi đầu hàng, đoán chừng chỉ có chết càng nhanh.
Quân sĩ Đại Yến nghe vậy có số ít người lộ ra ánh mắt chờ mong nhìn về phía Vân Thiên Trì. Mặc dù tâm ở Đại Yến, nhưng bọn hắn cũng biết quân đội Tuyết Nguyệt cường đại, căn bản không cùng một đẳng cấp.
- Đầu hàng? Tuyết Ngọc Long ngươi đến cha ruột còn giết, còn quan tâm đến mạng của những người thường như chúng ta sao?
Yến Vương Vân Thiên Trì đạm mạc phun ra một đạo thanh âm.
Đại Yến quân sĩ nghe vậy, ánh mắt tha thiết kia biến mất không thấy gì nữa, con ngươi lần nữa biến băng lạnh.
- Ngươi có thể chết, nhưng ngươi muốn cho những người này đều chôn cùng sao?
Tuyết Ngọc Long tựa như đã sớm đoán được tất cả những thứ này, cũng không nóng nảy.
Trên chiến trường tâm lý rất trọng yếu, có thời điểm nó có thể quyết định thắng bại của trận chiến.
Tuyết Ngọc Long chẳng những thiên phú tu luyện kinh người, cũng am hiểu sâu đạo này, lung lạc lòng người, khích bác ly gián chính là sở trường của hắn.
- Quân sĩ Đại Yến ta sợ chết sao?
Vân Thiên Trì coi thường Tuyết Ngọc Long, quay đầu nhìn về Quân đội Đại Yến lít nha lít nhít phía sau lưng, thanh âm vang vọng Vân Tiêu.
- Thề sống chết bảo vệ Đại Yến!
- Thề sống chết bảo vệ Đại Yến!
- Thề sống chết bảo vệ Đại Yến!
Thanh âm chỉnh tề tinh tế vang lên, khí tức cường đại xông phá trời xanh, đám mây chân trời bốc lên cuồn cuộn sau đó nổ tung, khí thế khiếp người.
Tuyết Ngọc Long híp hai mắt, thần sắc hờ hững, quân đội Đại Yến đoàn kết cũng vượt quá dự kiến bọn hắn.
- Đã như vậy, đừng trách Bản Hoàng vô tình.
Con ngươi Tuyết Ngọc Long lạnh lẽo, chậm rãi nâng tay phải lên.
- Đông!
- Đông!
- Đông đông đông!
Thanh âm trống trận sục sôi vang lên, thoải mái chập trùng giống như Thiên Lôi vang động, rung động tinh thần.
- Giết!
Mấy vạn người cùng gầm lên, âm thanh trấn áp nhân tâm, quân sĩ Tuyết Nguyệt bộ pháp chỉnh tề phóng tới Vân Thành, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Một cỗ Hồn Lực tràn đầy đập vào mặt, nhấc lên một cỗ cuồng phong to lớn.
- Bắn!
Một tiếng quát như sấm vang lên, Vân Lạc Vũ đứng trên tường thành, tay phải vung lên, mấy ngàn cung tiễn cùng nhau bắn ra, lợi kiếm lít nha lít nhít dày đặc không trung, thanh âm bén nhọn đinh tai nhức óc, chân trời bỗng đen đi.
- Cản!
Trần Thiên Minh đứng trên chiến xa gầm lên một tiếng, quân sĩ Tuyết Nguyệt bỗng cầm lấy tấm chắn trong tay, cao cao giơ qua đỉnh đầu, hình thành tường đồng vách sắt kín không kẽ hở.
Đinh đinh đang đang tiếng kim loại va chạm vang lên, như là ngọc châu lăn xuống, trên tấm chắn đốm lửa bắn tứ tung, đại bộ phận cung tiễn bị ngăn cản ở ngoài.
- Lại bắn!
Sắc mặt Vân Lạc Vũ tái nhợt, gần như gầm hét lên.
Quân sĩ Đại Yến lộ vẻ dữ tợn, trang bị của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều không phải Đại Yến có thể so sánh. Những tấm chắn này kém nhất đều là Tam Phẩm Hồn Binh, những cung tên này căn bản không phá nổi phòng ngự bọn hắn.
Tuyết Ngọc Long để tấn công Đại Yến, hiển nhiên cũng đã vung nhiều tài phú.
Tuyết Ngọc Long đứng trên chiến xa, lạnh lùng nhìn vị trí Vân Thành, quanh thân hắn có bốn cường giả Chiến Vương đứng, Hồn Lực quang hoa ngưng kết thành một đạo kết giới, mạnh hơn cả những tấm chắn.
Trải qua vài lần công kích, căn bản không đem lại bất cứ tác dụng gì, Quân đội Đại Yến tâm cũng căng cứng, có nhiều người lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Tiến lên!
Trần Thiên Minh cười lạnh, trường kiếm trong tay vũ động. Hắn thấy Đại Yến đối đầu với Tuyết nguyệt, giống như kiến càng lay cây, nhất định chính là tự tìm đường chết.
- Giết! Giết! Giết!
Quân Đội Tuyết Nguyệt phấn chấn vô cùng, đại trận cầm trong tay tấm chắn tiến lên, từng bước một ép sát tường thành.
Đúng lúc này, hai bóng người từ trong đám người xông ra, gào thét hướng về cửa thành, hai người kia đạp không mà đi, hiển nhiên là ChiếnVương cường giả.
Bọn hắn không thèm nhìn cung tiễn công kích, chỉ muốn phá cửa thành ra.
- Thật coi Đại Yến ta không có người sao?
Một tiếng gầm lên truyền ra, trên tường thành cũng bay ra hai đạo thân ảnh, ra tay chính là Triệu gia gia chủ Triệu Trường Thanh và Lý gia gia chủ Lý Vân Hà.
Lý Vân Hà vốn mong Vân gia diệt vong, dù sao cũng tính món nợ con trai của hắn chết ở Vân Lạc Tuyết. Nhưng lần trước Vân Lạc Tuyết cứu nữ nhi hắn Lý Tuyết Y, cân nhắc suy nghĩ mãi, vẫn là đứng ra.
Hắn cũng hiểu rõ đạo lý tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không, Vân gia diệt vong, Lý gia hắn ở trong mắt Tuyết gia đâu được tính là gì?
Hai người xuất thủ vô cùng kịp thời, ngăn lại cường giả Chiến Vương cảnh của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, tứ đại cường giả Chiến Vương cảnh chiến đấu cùng một chỗ, càng đánh càng xa.
Cũng đúng lúc này, quân đội Tuyết Nguyệt đã hạ quân, bắt đầu phát động công kích hướng cửa thành.
- Dầu hỏa!
Ánh mắt Vân Lạc Vũ rét run, đưa tay vung lên.
Chỉ một thoáng, từng thùng dầu hỏa từ trên tường thành đổ xuống, mấy chục quân sĩ cầm trong tay bó đuốc lập tức đốt, hỏa diễm cuồn cuộn hướng về dưới cổng thành phóng đi, khói đặc nổi lên bốn phía.
Phía dưới Vân Thành, trong nháy mắt trở thành một biển lửa, quân đội Tuyết Nguyệt phát ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, cho dù cường giả Chiến Tông cảnh cũng ngăn cản không nổi hỏa diễm.
Quân đội Đại Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới, trong mắt không có mảy may thương hại.
Sắc mặt Tuyết Ngọc Long tái nhợt, Đại Yến chuẩn bị thật đúng là đầy đủ, xem ra là muốn sống chết đến cùng với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nghĩ vậy, con ngươi hắn ngày càng lạnh băng.
- Ngự Lâm Quân đâu?
Cũng đúng lúc này, một tiếng quát chói tai ngập trời từ trong miệng Tuyết Ngọc Long truyền ra.
MềuSiuBự - vạnYênChiSào -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...