Vô Thượng Sát Thần

- Lão Tam!

Chiến La vừa dứt lời, Bàn Tử và Ảnh Phong trong nháy mắt từ trong đại điện xuất hiện, trên mặt hai người lộ ra vẻ lo lắng, rất hiển nhiên, hai người là bị Chiến La vây ở chính giữa.

Hai người còn tưởng rằng Tiêu Phàm xảy ra cái gì ngoài ý muốn, khi thấy Tiêu Phàm hoàn hảo không chút tổn hại, lúc này mới thở phào.

- Trong gian điện phụ có cái gì?

Tiêu Phàm tiến đến bên Bàn Tử hỏi.

- Đồ vật tốt có không ít, là một chút Công Pháp Chiến Kỹ, còn có một chút phương pháp rèn đúc. Chỉ là đồ vật không mang ra, ta và Ảnh Phong chỉ nhớ kỹ mấy loại mà thôi.

Bàn Tử cười không ngậm được miệng.

- Cái kia các ngươi lừa ta.

Tiêu Phàm cười nói, trong lòng lại bổ sung một câu:

- Ta ngược lại quên mất, Chiến Tộc không chỉ vì chiến mà sinh, hơn nữa còn là chuyên gia trong phương diện rèn đúc.

- Tiền bối, tạo hóa gì, huynh đệ của ta có thể thử đồ vật này không?

Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chiến La nói.

Mặc dù hắn không biết tạo hóa trong miệng Chiến La là gì, nhưng Tiêu Phàm rõ ràng, so với Chiến Thiên Kích, cùng tương lai Chiến Tộc truyền thừa, tạo hóa gì đều có thể để ở một bên.

- Đương nhiên.

Chiến La thản nhiên nói.

Oanh!

Vừa dứt lời, Chiến Thiên Kích đột nhiên từ phía trên rơi xuống, một cỗ khí tức sắc bén, nặng nề đập vào mặt. Ba người Tiêu Phàm bị dọa đến rút lui mấy bước.


Chiến Thiên Kích sắc bén cắm sâu vào trong lòng đất, phía trên lưu chuyển một cỗ khí tức cường đại, để cho người ta nhìn mà phát khiếp.

- Công tử, cái này là thứ gì?

Ảnh Phong kinh ngạc nhìn Chiến Thiên Kích.

- Đồ vật tốt, nếu như ngươi có thể cầm lên, đồ vật này liền thuộc về ngươi.

Tiêu Phàm cười cười.

- Thật?

Ánh mắt Ảnh Phong sáng lên, lách mình liền xuất hiện ở bên cạnh Chiến Thiên Kích, một bộ âm mưu muốn đạt được.

Tiêu Phàm hai tay khoanh ở trước ngực, cười tủm tỉm nhìn hắn. Cùng Ảnh Phong ở chung hơn nửa tháng, Tiêu Phàm đối với hắn cũng coi như biết rõ.

Luận tốc độ cùng công kích, Ảnh Phong coi như không tệ, coi như thiên tài, nhưng về mặt sức mạnh, Tiêu Phàm liền hơn hẳn, lại càng không cần phải nói đến Bàn Tử.

Cho nên trước đó Tiêu Phàm trước tiên nghĩ đến là Bàn Tử, mà không phải Ảnh Phong.

Ảnh Phong ôm Chiến Thiên Kích, dùng sức kéo một cái, nguyên bản hắn coi đây chỉ là đơn giản bất quá lại không nghĩ rằng chiến kích kia không hề nhúc nhích.

- Đừng cố quá!

Tiêu Phàm cười ha ha nói.

Sắc mặt Ảnh Phong kìm nén đến đỏ bừng, khẽ cắn môi, hai tay gắt gao nắm chặt Chiến Thiên Kích, điều động lực lượng toàn thân cùng Hồn Lực. Trên đỉnh đầu lơ lửng một chuôi quang kiếm hắc sắc, chính là Chiến Hồn của Ảnh Phong, Thất Phẩm: Ẩn Không Kiếm.

Hắn cơ hồ có bao nhiêu khí lực đều lấy ra, nhưng Chiến Thiên Kích vẫn như cũ bất động, lẳng lặng cắm trên mặt đất.

- Làm sao có thể!


Ảnh Phong sa sút tinh thần đặt mông ngồi dưới đất, hắn là Chiến Tông đỉnh phong, nửa bước Chiến Vương rồi, thậm chí ngay cả một kiện Hồn Binh đều cầm không nổi?

- Lão Nhị, để ta thử xem.

Tiêu Phàm cũng hứng thú, theo lý thuyết, đồ vật 10 vạn cân, Chiến Tông cảnh vẫn có thể cầm lên, huống chi lại là Ảnh Phong?

Trừ phi Chiến Thiên Kích cùng Tu La Kiếm đồng dạng, muốn lấy được cần phải được nó tán thành mới có thể cầm lên!

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm đi đến bên cạnh Chiến Thiên Kích, hít sâu mấy lần. Hai tay nắm Chiến Thiên Kích, khí diễm thiêu đốt cuồn cuộn, điều động Hồn Lực toàn thân rút ra.

Oanh long long!

Đại điện một trận rung động, tựa như đất rung núi chuyển, Chiến Thiên Kích lay động hai lần, liền không có tiếng vang.

- U Linh Chiến Hồn, đi ra!

Trong lòng Tiêu Phàm gào thét, khí thế toàn thân lần nữa bạo tăng mấy phần. Lần này, đại điện rung động càng thêm lợi hại.

Từng đợt thanh âm kim loại ma sát vang lên, Chiến Thiên Kích chậm rãi bị Tiêu Phàm rút ra.

Một tấc!

Hai tấc!

...

Bảy tấc!

Sắc mặt Tiêu Phàm kìm nén đến đỏ bừng, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống. Nhưng Chiến Thiên Kích kẹt tại bảy tấc, cũng không còn cách nào mảy may động đậy.

- Cử Trọng Nhược Khinh!


Trong lòng Tiêu Phàm quát nhẹ, trước đó hắn lĩnh ngộ Kiếm Ý, giờ phút này cũng thi triển ra hết.

Ken két!

Chiến Thiên Kích lần nữa rút ra hai tấc, nhưng cuối cùng chỉ được chút xíu, quả thực là không cách nào từ mặt đất rút ra.

- Không hổ là Tu La Điện Chủ! Thể phách của hắn đã nhanh theo kịp với Chiến Tộc.

Trong lòng Chiến La hơi kinh hãi, cũng bị lực lượng Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.

Hô! Tiêu Phàm buông tay ra, Chiến Thiên Kích lần nữa cắm vào trong lòng đất, Tiêu Phàm tựa như trải qua một trận chiến đấu kinh thế.

- Chiến Thiên Kích không chỉ 10 vạn cân, có vẻ như còn một cái lực trường to lớn, cùng Tu La Kiếm Sát Lục từ trường không có sai biệt gì mấy. Nhất định phải chinh phục nó mới có thể khống chế nó, bằng vào khí lực và Cử Trọng Nhược Khinh vẫn không đủ.

Trong lòng Tiêu Phàm đối với chiến Thiên Kích đã biết đại khái.

Hắn biết mình cùng Chiến Thiên Kích là vô duyên, mặc dù trong lòng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới việc sẽ sử dụng Chiến Thiên Kích.

- Lão Nhị, Chiến Thiên Kích cắm vào mặt đất phải có khoảng mười tấc, lực lượng ngươi lớn hơn ta, chắc không có vấn đề.

Tiêu Phàm động viên Bàn Tử, hắn thực tình hi vọng Bàn Tử có thể chinh phục Chiến Thiên Kích.

- Ta sẽ cố hết sức!

Bàn Tử gật đầu. Lúc Ảnh Phong cùng Tiêu Phàm cử động, hắn liền đoán được Chiến Thiên Kích rất nặng. Bất quá, từ lần đầu tiên nhìn thấy Chiến Thiên Kích, trong mắt của hắn liền lóe ra quang mang lửa nóng.

Đứng trung bình tấn, Bàn Tử hai tay nắm Chiến Thiên Kích, Hồn Lực cuồn cuộn tỏa ra, Chiến Thiên Kích đột nhiên mãnh liệt rung động run lên.

- Lên!

Bàn Tử quát một tiếng như sấm, hai tay bỗng nhiên khẽ kéo lên.

Oanh long long!

Đại điện rung động cực kỳ lợi hại, thanh âm kim loại ma sát bên trong. Chiến Thiên Kích chậm rãi từ mặt đất rút ra, tốc độ so với Tiêu Phàm càng nhanh hơn!

- Lực quá mạnh!


Tiêu Phàm cũng bị lực lượng của Bàn Tử làm cho chấn kinh. Không thi triển Chiến Hồn lực lượng, một hơi vậy mà cứ thế đem Chiến Thiên Kích rút ra năm tấc.

- Người Chiến Tộc?

Bờ môi Chiến La rung động, con ngươi một trận co duỗi, hiển nhiên cũng bị lực lượng Bàn Tử làm cho chấn kinh.

Ảnh Phong vừa kích động, vừa thất lạc. Kích động Bàn Tử có lẽ thực có thể có được Chiến Thiên Kích, thất lạc là Tiêu Phàm cùng Bàn Tử đều có thể nhổ lên, mà hắn lại không thể!

- Bò... Ò...!

Đột nhiên trên đỉnh đầu Bàn Tử hiện ra một đầu Kim Sắc Cự Ngưu mấy trượng, chính là Cửu Phẩm Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu. Dưới Chiến Hồn gia trì, lực lượng Bàn Tử lần nữa tăng gấp bội.

- Cửu Phẩm Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu?

Ảnh Phong nhìn thấy Chiến Hồn Bàn Tử, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi:

- Khó trách từ trước tới nay Nam Cung huynh danh xưng Đế Tử có thiên phú lớn nhất Đại Ly Đế Triều, danh xưng Man Vương danh phù kỳ thực!

Không chỉ Ảnh Phong kinh ngạc, Chiến La cũng hơi kinh ngạc, mặc dù trước đó Tiêu Phàm đã nói qua, nhưng nghe được là một loại cảm thụ, rõ ràng nhìn thấy lại là một loại cảm thụ khác.

- Lực Bạt Sơn Hà Khí Cái Thế!

Bàn Tử ngửa mặt lên trời hô, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng vô cùng, trong con mắt che kín huyết sắc, trên trán nổi đầy gân xanh.

Oanh!

Một đạo khí lãng to lớn quay cuồng bắn ra, hóa thành từng đạo cương phong quét sạch bốn phía. Mặt đất đá xanh trực tiếp nổ tung, sắc mặt Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong tái nhợt, bị khí lãng to lớn trực tiếp thổi bay, chấn động đến lục phủ ngũ tạng hai người.

Hô hô hô!

Bàn Tử hai tay nắm Chiến Thiên Kích vũ động, cuồng phong thổi loạn, đại điện bên trong bắt đầu rung chuyển.

- Trấn!

Sắc mặt Chiến La đều là vẻ kích động, khẽ thốt một đạo thanh âm. Hồn Lực cuồn cuộn bao phủ đại điện, đại điện ổn định lại, lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh. Hắn nhìn về phía Bàn Tử đôi mắt tràn ngập tha thiết cùng khát vọng, trong miệng lắp bắp nói: - Chiến Tộc có người kế tục, có người kế tục, ha ha ha!

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui