Vô Thượng Sát Thần

Vật cực tất phản, Tiêu Phàm rất rõ ràng đạo lý này, khi Sinh Mệnh Áo Nghĩa và Tử Vong Áo Nghĩa đạt tới cực hạn về sau, rất có khả năng biến thành thứ tương phản.

Sinh Mệnh Áo Nghĩa ẩn chứa khí tức Tử Vong, mà Tử Vong Áo Nghĩa lại ẩn chứa sức mạnh Sinh Mệnh, không cẩn thận, hai luồng sức mạnh này sẽ mất đi cân bằng, làm bị thương bản thân.

Tiêu Phàm bình tĩnh suy nghĩ một chút, lần này hắn không dám cưỡng ép dung hợp, mới vừa rồi không làm chấn vỡ kinh mạch của mình đã là quá may mắn.

Nếu như rủi ro có gì ngoài ý muốn, Tiêu Phàm hối hận cũng không kịp.

Tu luyện ngoại trừ thiên phú và cố gắng ra, đôi khi còn phải nghiên cứu cơ duyên, hắn cưỡng ép dung hợp, như vậy cũng giống như dùng sức nắm chặt một nắm cát, càng là dùng sức, nắm cát chảy đi càng nhanh.

Hơn nữa, mười thành Sinh Mệnh Áo Nghĩa và Tử Vong Áo Nghĩa, không dễ gì khống chế sự cân bằng giữa chúng, cân bằng này rất dễ bị phá vỡ, đến lúc đó tự khắc sẽ làm bị thương chính mình.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm cũng không còn sốt ruột nữa, dù sao bây giờ hắn đã lĩnh ngộ mười thành Sinh Mệnh Áo Nghĩa và mười thành Tử Vong Áo Nghĩa, cũng coi là đột phá đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong.

Nhưng Tiêu Phàm cảm giác sức mạnh của mình cũng không có tăng lên bao nhiêu, bởi vì hai loại Áo Nghĩa phân tán ra, uy lực kém xa khi dung hợp lại.

Mà dị biến Áo Nghĩa, cũng không chỉ đơn giản là chèn lên nhau mà thôi.

Rũ bỏ suy tư, Tiêu Phàm cảm ngộ lần nữa sự biến hóa của Sinh Mệnh Áo Nghĩa và Tử Vong Áo Nghĩa, đột nhiên cảm giác trước mắt một mảnh sáng tỏ, đối với hai loại Áo Nghĩa lĩnh ngộ được lại có cảm ngộ mới.

"Có lẽ, chỉ có trải nghiệm qua sinh tử chân chính, mới có được cảm nhận rõ ràng." Tiêu Phàm thầm nói.


Sau một khắc, sinh cơ trong cơ thể Tiêu Phàm nhanh chóng xói mòn, cả người trở nên vô cùng già nua, sắc mặt trắng bệch, tóc cũng khô trắng dị thường.

Có điều, Tiêu Phàm lại không mấy quan tâm, mà tiếp tục trải nghiệm sự huyền diệu của Sinh Tử Áo Nghĩa.

Thời gian ba ngày trôi qua cực nhanh, Tiêu Phàm khẽ thở phào, từ từ mở hai mắt ra, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, tựa như bị một trận bệnh nặng.

"Sinh Tử Áo Nghĩa thật đúng là ảo diệu, thời gian cũng không còn nhiều lắm." Tiêu Phàm âm thầm cảm thán nói, sau đó chậm rãi đứng dậy, bước chân có chút lảo đảo.

Nếu như cẩn thận cảm nhận sẽ phát hiện, sinh cơ trong cơ thể Tiêu Phàm đã gần như cạn kiệt, nhìn qua tựa như một lão nhân gần đất xa trời.

Két một tiếng, Tiêu Phàm đẩy cửa phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Trọc Thiên Hồng bọn họ sớm đã chờ đợi ở ngoài cửa.

"Công tử, ngươi?" Trọc Thiên Hồng bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Phàm, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Nhất là khi bọn họ cảm nhận được huyết khí khô cạn trong cơ thể Tiêu Phàm, càng là lo lắng không thôi, hôm nay là ngày Tu La Sơn truyền thừa mở ra, bộ dạng này của Tiêu Phàm không ổn.

Nếu như không phải khí tức hồn lực trên người Tiêu Phàm không thay đổi, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng người trước mắt chính là Tiêu Phàm.

"Công tử, hay là chúng ta không tham gia nữa?" Tiếu Thiên Dương do dự một lát nói.

"Yên tâm, ta không sao." Tiêu Phàm nhàn nhạt lắc đầu, không vui không buồn, giọng nói của hắn cũng có chút già nua và khàn khan. "Đi thôi, chậm một chút nữa, chúng ta sẽ đến muộn."


Lời vừa dứt, Tiêu Phàm đột nhiên đạp không mà lên, bay về phía Thiên Vân Các, muốn từ Tây thành tiến vào Tu La Sơn, Thiên Vân Các là khu vực cần phải đi qua.

Khi nhóm Tiêu Phàm xuất hiện tại Thiên Vân Các, Cổ Nhược Trần mang theo mười mấy người đi tới, khi hắn nhìn thấy trạng thái của Tiêu Phàm, sắc mặt cũng trở nên nhăn nhó.

"Tiêu huynh, ngươi?" Cổ Nhược Trần lo lắng nói.

"Kia là Tiêu Phàm? Tiêu Phàm làm sao biến thành bộ dạng này, ba ngày trước hắn không phải là hăng hái, khí huyết ngút trời hay sao?"

"Theo ta thấy, chắc chắn là tu luyện xảy ra vấn đề, rất có khả năng tẩu hỏa nhập ma."

"Ha ha, thật sự là báo ứng, dám giết người Tu La Sơn ta, Tu La Sơn ta không xử lý hắn, trời lại muốn xử lý hắn."

Tu sĩ bốn phía xì xào bàn tán, nhất là tu sĩ Tu La Sơn nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Phàm, trong lòng mừng thầm không thôi.

"Đây chính là người mà ngươi tìm cho ta?" Tiêu Phàm cho Cổ Nhược Trần một cái ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía mười mấy người bên cạnh hắn nói.

Tiêu Phàm thân là người kế thừa, có thể mang hai mươi người tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, mấy người Trọc Thiên Hồng chỉ có bảy người, còn có thể mang thêm mười ba người.

Hắn có thể cảm nhận được huyết khí mênh mông trên cơ thể những người sau lưng Cổ Nhược Trần kia, đoán chừng yếu nhất cũng là tu vi cửu biến Chiến Thần.


Không thể không nói, thành ý của Cổ Nhược Trần cũng không tệ lắm, không có đưa một vài kẻ yếu ra cho đủ số lượng.

Cổ Nhược Trần nhẹ gật đầu, sau đó nhìn sang bên cạnh quát khẽ: "Cổ Ngạn, từ giờ trở đi, các ngươi chính là thuộc hạ của Tiêu điện chủ, tất cả các ngươi không còn liên quan gì đến ta, không còn có quan hệ gì với Vạn Bảo Các."

"Vâng, công tử!" Một nam tử cao ráo mang hắc bào cung kính thi lễ với Cổ Nhược Trần, sau đó có chút hiếu kì đánh giá Tiêu Phàm, sâu trong mắt có một tia không phục.

Hắn không biết vì sao Cổ Nhược Trần đối với Tiêu Phàm khách khí như vậy, để bọn họ đi theo hộ tống Tiêu Phàm, Tiêu Phàm giờ đây xem chừng yếu hơn cả một ngọn gió, đừng nói đạt được Tu La Vương truyền thừa, còn chưa biết có đủ tư cách tham gia tranh đoạt truyền thừa hay không.

"Từ giờ trở đi, ta không còn là công tử của ngươi, Tiêu điện chủ mới là công tử của ngươi." Ngữ khí Cổ Nhược Trần vô cùng chắc chắn nói.

"Cổ huynh, kỳ thật không cần như thế, ta có bảy người này, đã đủ rồi." Tiêu Phàm khoát tay một cái nói.

Không phải Tiêu Phàm tự đại, với hắn mà nói, thiếu mười mấy người và nhiều hơn mười mấy người căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, đôi khi người ít một chút, làm việc lại dễ dàng hơn.

Nếu như không phải Cổ Nhược Trần mãnh liệt yêu cầu, Tiêu Phàm căn bản sẽ không đáp ứng, những người này dù sao cũng là thuộc hạ của Cổ Nhược Trần, nếu để cho bọn họ xảy ra chuyện, Tiêu Phàm còn phải trình bày lại với Cổ Nhược Trần.

"Tiêu điện chủ xem thường chúng ta sao?" Cổ Nhược Trần còn chưa mở miệng, Cổ Ngạn ra làm bộ mặt nghiêm nghị nói.

"Ngươi muốn nghe nói thật hay là nói dối?" Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười, một dáng vẻ vô cùng bí ẩn.

"Nói thật thì làm sao, nói dối thì làm sao?" Cổ Ngạn hơi nhíu mày.

"Nói thật chính là, các ngươi sẽ liên lụy đến ta, nói dối chính là, các ngươi có chút tác dụng." Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, bọn người Cổ Ngạn tất cả đều xù lông, xém chút không nhịn được xông lên liều mạng với Tiêu Phàm, lời nói của Tiêu Phàm, bất luận nói thật hay là nói dối, đều là nói bọn chúng không có gì cả.


"Đều muốn làm gì!" Cổ Nhược Trần thấy thế, lập tức thét lên một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: "Tiêu huynh, thật có lỗi, ta biết ngươi suy nghĩ cho sự an nguy của bọn chúng, có điều ta tin tưởng bọn chúng sẽ trợ giúp một chút cho ngươi."

"Công tử, thời gian sắp đến rồi, nếu người không đi sẽ không kịp." Tiếu Thiên Dương nhắc nhở Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhíu mày nhìn bọn người Cổ Ngạn, cuối cùng nhẹ gật đầu, lấy tay đưa ra, một luồng đại lực bỗng nhiên bao lấy đám người, nhằm phía Huyết Hồ bắn đi.

Dưới luồng đại lực kia, trong lòng bọn người Cổ Ngạn giật mình, bọn chúng phát hiện mình vậy mà hoàn toàn không có bất kỳ sức phản kháng nào, thực lực của Tiêu Phàm trong lòng bọn họ bỗng chốc cao ngút trời.

Khó trách Tiêu Phàm khinh thường, nếu như Tiêu Phàm gặp nguy hiểm gì không thể giải quyết được, bọn chúng cũng chưa chắc có thể giải quyết.

Tiêu Phàm bây giờ có thể băng qua Huyết Hồ, tốc độ hiển nhiên tăng lên rất nhiều, độ rộng của Huyết Hồ cũng tới một ngàn tám trăm dặm, Tiêu Phàm bỏ ra không đến thời gian uống cạn nửa chén trà đã tới nơi, đây còn là do mang theo hai mươi người.

Hắn có thể coi nhẹ áp chế của Huyết Hồ, nhưng những người khác thì không thể, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm đến hôm nay mới xuất phát, mấy người Lãnh Đồng đoán chừng hai ngày trước đã bắt đầu chạy tới Tu La Sơn.

Mấy người vừa mới bước vào Tu La Sơn, tựa như bước vào một mảnh đại lục mới, một luồng khí tức vô cùng mênh mông trùng điệp lan đến.

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn, nơi này, thậm chí ngay cả Tiêu Phàm giờ đây cũng không thể ngự không phi hành.

"Sức mạnh trận pháp ở nơi này so với bên trong Huyết Hồ lớn hơn không chỉ mấy lần." Trong lòng Tiêu Phàm cảm thán nói, Tu La Sơn mới là trung tâm trận pháp, có thể áp chế cả Thiên Thần cảnh, càng không cần phải nói đến Chiến Thần cảnh.

"Công tử, chỉ còn lại thời gian một nén nhang, chúng ta nhanh lên một chút." Tiếu Thiên Dương lại nói.

"Có vẻ như một số người không định để cho chúng ta leo núi." Tiêu Phàm đột nhiên híp híp hai mắt, sát khí ẩn hiện tỏa ra từ trên người hắn, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui