Trong Luyện Tâm tháp, khí linh Luyện Tâm Tháp nhìn cơ thể Tiêu Phàm một cách khó coi, nó luôn chờ đợi sự xuất hiện của một người có thể vượt qua được trăm kiếp ở trong Luyện Tâm Thiên Cảnh.
Ngày hôm nay, người đó đã xuất hiện rồi, nhưng đến cuối cùng hắn lại chết, điều đó khiến khí linh Luyện Tâm Tháp không thể chịu nổi.
Hắn không lo lắng cho sự sống chết của Tiêu Phàm mà vì Luyện Tâm Tử - người từng luyện chế ra nó từng nói với nó rằng, nếu có người có thể vượt qua được trăm kiếp thì Luyện Tâm Tử có thể xuất hiện một lần nữa.
Hiện tại, Luyện Tâm Tử không hề xuất hiện trước mặt nó, điều đó khiến nó cảm thấy không chịu đựng nổi.
Mặc dù khí linh Luyện Tâm Tháp chỉ là khí linh, nhưng nó không khác gì con người cả, nó cũng có ký ức, ý thức. Việc Luyện Tâm Tử luyện chế ra nó, theo một ý nghĩa nào đó thì ông cũng giống như phụ thân của nó vậy.
Đừng nghĩ nó chỉ giống một lão già, đó là bởi vì nó dựa vào hình tượng của Luyện Tâm Tử mà hóa thành giống như thế, chứ thực tế nó có thể thiên biến vạn hóa.
“Không đâu, ngươi không thể chết được!”
Khí linh Luyện Tâm Tháp lắc mạnh cơ thể của Tiêu Phàm.
Vù vù!
Một trận gió mạnh thổi qua, Tiêu Phàm đột nhiên cử động, kinh mạch của hắn sau đó cũng bắt đầu đập trở lại, sinh khí trong cơ thể một lần nữa bùng phát lên.
Chỉ trong vài nhịp thở, Tiêu Phàm đã khôi phục lại tình trạng như ban đầu, nhưng khí tức trên người hắn có chút mịt mù hư vô.
“Tâm Luyện Cổ Kinh?” Tiêu Phàm đột nhiên nói ra, sau đó hắn mở bừng hai mắt, phóng ra hai vệt thần quang như xuyên thủng cả vũ trụ.
Khí linh Luyện Tâm Tháp nghe thấy vậy thì hai mắt đột nhiên co lại, túm lấy cổ áo Tiêu Phàm nói: “Sao ngươi lại biết Tâm Luyện Cổ Kinh?”
Tâm Luyện Cổ Kinh đương nhiên chính là Cổ kinh mà Luyện Tâm Tử truyền lại cho Tiêu Phàm. Hắn cảm thấy Tâm Luyện Cổ Kinh quá tối nghĩa, dựa vào năng lực hiện tại của hắn thì không thể hiểu thấu được.
Nhưng không phải là Tiêu Phàm không thu hoạch được gì, Luyện Tâm Tử đã truyền cho hắn cảm ngộ suốt đời cùng với sự lĩnh ngộ sinh tử trong hơn một trăm loại huyễn cảnh kia, khiến Tiêu Phàm dần dần chạm tới được cánh cửa tầng thứ chín của Sinh Tử Áo Nghĩa.
Đến Tiêu Phàm cũng phải thừa nhận rằng lần này lựa chọn bước vào Luyện Tâm Tháp thật đáng giá.
“Linh hồn lực cũng chỉ thiếu một bước nữa là đạt tới Chiến Thần cảnh viên mãn.”
Tiêu Phàm thầm vui mừng trong lòng. Nhưng một khi đột phát Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì Tiêu Phàm sẽ có tính toán luôn cho việc đột phá Thiên Thần cảnh.
Có hai việc quan trọng nhất nếu muốn đột phá được Thiên Thần cảnh. Thứ nhất là vấn đề mệnh cách, hắn không có mệnh cách nên phải tìm cách để chịu đựng sức mạnh Thiên Thần.
Thứ hai là việc lĩnh ngộ vô tận chiến điển tầng thứ mười một. Đây cũng là một việc vô cùng phiền phức, nhưng Tiêu Phàm cũng đã từng cảm nhận được sự mạnh mẽ của vô tận chiến điển rồi.
Nó có thể không ngừng dung hợp các công pháp khác để đột phá. Nếu có thể dung hợp đầy đủ các công pháp tuyệt phẩm thì chẳng phải là có thể lột xác trở thành Thiên Thư trong truyền thuyết hay sao?
Nhưng hiện thực đã chứng minh rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, công pháp tuyệt phẩm muốn ngưng đọng thành Thiên Thư, quá khó!
“Nói cho ta biết, sao ngươi lại biết Luyện Tâm Cổ kinh!” Suy nghĩ của Tiêu Phàm bị một giọng nói phẫn nộ làm đứt mạch, hắn thấy khí linh Luyện Tâm Tháp đang túm lấy cổ áo mình đầy giận dữ.
“Đương nhiên là Luyện Tâm Tử nói cho ta biết.” Tiêu Phàm trả lời không cần nghĩ ngợi.
“Chủ nhân vẫn còn sống?” Khí linh Luyện Tâm Tháp run rẩy toàn thân, giọng nói đầy kích động, thậm chí hai mắt còn rưng rưng.
Tiêu Phàm nhíu mày, cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao khí linh Luyện Tâm Tháp ước gì mình bước vào Luyện Tâm Thiên Cảnh, hóa ra nó luôn đợi sự xuất hiện của Luyện Tâm Tử.
Hồi lâu sau đó, Tiêu Phàm mới lại thở dài và nói: “Ông ấy chết rồi!”
“Chết rồi? Không thể nào, chủ nhân không thể chết được, ông ấy chỉ còn cách Thần Vương có một bước nữa thôi.” Luyện Tâm Tháp Khí Linh không dám tin, khuôn mặt lộ ra vẻ hung thần ác sát.
“Ngươi hãy tự coi đi!” Tiêu Phàm nhẹ nhàng chỉ, một tia sáng đâm xuyên vào cơ thể khí linh Luyện Tâm Tháp. Tiêu Phàm biết không thể khuyên nhủ được nó nên chỉ còn cách truyền đạt lại toàn bộ sự việc vừa diễn ra cho nó coi.
Cơ thể tháp khí linh Luyện Tâm Tháp run lên, nhất thời không dám chấp nhận sự thật, nó đứng tại chỗ ngẩn người ra.
Tiêu Phàm lắc đầu bất đắc dĩ, tình cảm mà tháp khí linh Luyện Tâm Tháp dành cho chủ nhân không chỉ là sự trung thành thông thường, nó giống như là tình cảm mà Tu La kiếm dành cho Tiêu Phàm vậy, chỉ có Tiêu Phàm mới cảm nhận được tình cảm đó.
Nó ngồi yên, không hề động đậy và rơi vào trạng thái trầm tư.
Trải qua cả trăm loại sinh tử trong huyễn cảnh, Tiêu Phàm cũng có nhiều cảm xúc, lúc này, vừa hay không có ai làm phiền, hắn có thể tự sắp xếp lại bản thân mình một chút.
“Cảm nhận về hơn một trăm loại sinh tử, nếu có thể dung hội quán thông thì có lẽ cũng có thể lĩnh ngộ ra chiến kỹ nào đó.”
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu thầm nói.
Một lúc sau, hai luồng khí sinh tử lượn lờ quanh người hắn, phát ra những đợt chấn động huyền diệu. Trải qua hơn một trăm loại Huyễn cảnh, hắn cũng đã chết cả trăm lần, nên được gọi là Bách Thế Luân Hồi cũng không ngoa chút nào.
Từ lần chứng kiến các tu sĩ Thiên Địa Lao Ngục vận dụng lực Áo Nghĩa một cách tinh diệu, Tiêu Phàm cũng cảm ngộ ra được một chiêu chiến kỹ chưa hoàn thiện.
Nhưng sau khi trải qua hơn một trăm loại huyễn cảnh sinh tử, thì Tiêu Phàm đã nắm chắc hơn về sự lĩnh ngộ đó rồi.
Trong Thần cung, Tiêu Phàm cầm một thanh kiếm dài trong tay, nhẹ nhàng vung lên, một dải lụa bay ra, điều đáng kinh ngạc là, tấm lụa này ngưng đọng lại chứ không hề tan ra, một luồng khí tức âm u, lạnh lẽo quét sạch bốn phương.
Nhìn từ xa giống như một con đường tối tăm, mịt mờ vậy. Trên đường còn có những hạt mưa óng ánh, long lanh đang bay lất phất giống như bông tuyết: Lạnh lẽo, âm u.
Nếu cảm nhận kỹ càng thì sẽ cảm nhận được một luồng năng lực đang va chạm trong đó dung hợp, khí tức có phần cuồng bạo, nhưng theo thời gian trôi qua, luồng khí tức đó từ từ trở nên bình tĩnh lại.
Nhưng Tiêu Phàm vẫn cảm nhận được con đường tăm tối này đang tản ra một luồng khí tức lạnh lẽo, có thể tước đoạt đi toàn bộ sinh khí và tử khí của vạn vật sinh linh.
Tiêu Phàm chắc chắn rằng, dù có là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong bước vào thì cũng chỉ có thể chết.
“Hoàng Tuyền Lộ?”
Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới một cái tên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười sâu xa.
Con đường này là do Tiêu Phàm lĩnh ngộ Áo Nghĩa sinh tử mà tạo ra. Lần trước, khi còn chiến đấu với cường giả của Thiên Địa Lao Ngục, nhất là vị tu sĩ thi triển Đại Địa Thành Lũy kia đã khiến hắn cảm nhận được một vài thứ gì đó.
Những ngày qua, cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ được sự đáng sợ của sức mạnh dung hợp Sinh Tử Áo Nghĩa, Tiêu Phàm tự tin rằng, một kích này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với Sinh Tử Luân Hồi.
Phàm là người bước vào Hoàng Tuyền Lộ này, bất cứ lúc nào cũng đều có thể gặp phải Sinh Tử Áo Nghĩa ma diệt. Nếu không thoát ra được khỏi con đường này thì chắc chắn sẽ chết.
“Dung hợp Sinh Tử Áo Nghĩa mà thành, vậy thì gọi là Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ đi.” Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài Bách Hoa Sát và Sinh Tử Luân Hồi ra thì đã lâu lắm rồi hắn chưa lĩnh ngộ được thêm chiêu kiếm mới nào.
Hắn hơi chuyển động ý nghĩ, Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ tăm tối bỗng nhiên biến mất, sau đó Tiêu Phàm thử lại vô số lần, hết lần này đến lần khác thi triển, Tiêu Phàm đã hoàn thiện chiêu kiếm này thêm rất nhiều.
“Tiêu Phàm!” Lúc này, Tiêu Phàm nghe thấy một tiếng gọi truyển tới, cuối cùng thì khí linh Luyện Tâm Tháp cũng đã chịu lên tiếng rồi.
Tâm thần của Tiêu Phàm thu hồi lại vào Thần cung, hắn nhìn khí linh Luyện Tâm Tháp và nói: “Người đã tin ta chưa?”
Khí linh Luyện Tâm Tháp hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Có lẽ ta đã sớm biết rồi, năm đó chủ nhân chỉ là một linh hồn mà thôi.”
“Vậy tiếp theo ngươi có dự định gì không?” Tiêu Phàm thử hỏi, ở nơi sâu thẳm trong lòng hắn vẫn hi vọng Luyện Tâm Tháp có thể ở lại bên cạnh hắn.
Trải qua chuyện lần này, Tiêu Phàm phát hiện ra rằng, Luyện Tâm Tháp mang đến rất nhiều điều có lợi cho tu sĩ Tu La điện. Điều quan trọng nhất là khí linh Luyện Tâm Tháp còn có thể điều tra ra gian tế trong nội bộ Tu La điện.
“Không biết Tu La điện có giữ ta lại không?” Khí linh Luyện Tâm Tháp đột nhiên nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm nói: “Đương nhiên.” Tiêu Phàm gật đầu không chút do dự, hắn vốn có ý nghĩ như thế mà.
Khí linh Luyện Tâm Tháp trầm ngâm: “Nhưng trước đó còn có một việc ta nên để ngươi biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...