Tiếng nói Cổ Thanh Phong vừa dứt, mọi người trong phòng nhìn lẫn nhau, cuối cùng lại có một lão giả hơi gầy mặc áo xanh đứng lên.
Tóc trắng mày trắng, sắc mặt hồng nhuận, rất có bộ dạng tiên phong đạo cốt khiến người khác có cảm giác sâu không lường được.
“Hắc lão đầu đã lấy ra thứ tốt như thế thì có lẽ mọi người cũng sẽ không giấu diếm nội tình nữa. Đúng là không lấy ra không được, vậy để ta thả con thả con săn sắt, bắt con cá rô vậy!” Lão giả mặc áo xanh cười khẽ.
Lão giả mặc áo xanh này được gọi là Thanh Phong lão tổ, mặc dù hắn mang tới cảm giác bình dị, dễ gần cho người khác nhưng Tiêu Phàm vẫn luôn cảm thấy hắn vô cùng nguy hiểm. Bên trong thân hình gầy gò kia có ẩn chứa một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt và dễ dàng bùng nổ.
Giọng nói hắn ta vừa dứt, trong bàn tay khô, nhăn của Thanh Phong lão tổ đã xuất hiện một hộp ngọc màu trắng, chung quanh hộp ngọc có một đạo cấm chế đang lượn lờ.
Thanh Phong lão tổ nhẹ nhàng điểm một cái, đạo cấm chế kia lập tức biến mất, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thanh Phong lão tổ coi trọng thứ này tới mức so sánh với Tuế Nguyệt Lưu Sa, chắc thứ này cũng không hề tầm thường.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Thanh Phong lão tổ chậm rãi mở hộp ngọc, khi hộp ngọc chỉ mới hé ra một khe hở, mọi người đã bị một luồng sinh cơ dồi dào đập vào mặt.
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đang thả lỏng, giãn ra, thần lực trong kinh mạch cũng đang bắt đầu vận chuyển.
“Đây là?” Sau khi kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hộp ngọc kia.
Thanh Phong lão tổ như đang cố tình trêu chọc mọi người, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười sâu xa. Mấy tức sâu, hộp ngọc đã được mở ra, sinh cơ dồi dào bao phủ cả căn phòng.
Trong chốc lát, một trái cây hình bầu dục lớn cỡ nắm đấm tay người, toàn thân màu trắng sữa hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Điều kỳ diệu là trên thân quả đó còn có vô số hoa văn, có thể tự nhiên hấp thu linh khí trời đất chung quanh, quả nhiên là vô cùng thần kỳ!
“Sinh Sinh Bất Tức Qủa!” Hắc Mộc lão tổ đột nhiiên la lên, ngữ khí cực kỳ kinh ngạc.
“Là Sinh Sinh Bất Tức Qủa? Nghe nói Sinh Sinh Bất Tức Qủa này có thể giúp Thiên Thần cảnh sống thêm một đời nữa! Không ngờ nó thật sự tồn tại trên thế gian này!” Lại có một vị lão tổ cảm thán.
Lúc này, Hắc Mộc lão tổ đột nhiên nổi giận: “Thanh lão quỷ, ngươi có Sinh Sinh Bất Tức Qủa này, sao không nói cho ta biết trước?”
Cũng khó trách Hắc Mộc lão tổ tức giận như vậy vì nếu có được Sinh Sinh Bất Tức Qủa này thì bệnh của hắn sẽ trị hết được đến tám, chín mươi phần trăm, nhưng trước đó Thanh Phong lão tổ còn không thèm nhắc tới.
Nếu như có được Sinh Sinh Bất Tức Quả này, Hắc Mộc lão tổ cũng sẽ không bị Tiêu Phàm bỡn cợt, nghĩ tới chuyện này, Hắc Mộc lão tổ tức mà không có chỗ phát tiết.
“Không phải lúc nãy còn chưa bắt đầu sao?” Thanh Phong lão giả cười nói: “Huống chi, ngươi cũng đã đồng ý với vị tiểu huynh đệ này rồi! Ta chen vào cũng không tốt lắm!”
“Thật sao?” Hắc Mộc lão tổ tức giận quát.
Thanh Phong lão tổ không nói nữa mà chỉ nhìn Tiêu Phàm cười một cái, vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng thản nhiên. Hắn tất nhiên là không tin khi nãy Thanh Phong lão tổ không lấy Sinh Sinh Bất Tức Quả chỉ là vì không muốn chen ngang.
Mà Sinh Sinh Bất Tức Quả này quá mức quý giá nên Thanh Phong lão tổ không muốn đưa nó cho Hắc Mộc lão tổ, vì trên người Hắc Mộc lão tổ không có vật mà hắn muốn.
Dù sao, Sinh Sinh Bất Tức Quả này còn quý giá hơn cả Thiên Thư và Tuế Nguyệt Lưu Sa, nếu thứ này ở Thái Cổ Thần Giới thì không chừng đa số Thiên Thần cũng muốn cướp đoạt nó.
“Nếu như ta có được Sinh Sinh Bất Tức Quả thì có thể luyện thành Thần đan giúp thân thể bất diệt vạn năm chân chính.” Tiêu Phàm nghĩ thầm trong lòng, sau đó ánh mắt hắn rơi vào Sinh Sinh Bất Tức Quả.
“Hử?” Đáy mắt Tiêu Phàm hiện lên một tia sáng, ngay sau đó, sự sốt ruột và mong đợi trong mắt hắn trước đó tức khắc biến mất.
“Thanh Phong, ngươi muốn dùng Sinh Sinh Bất Tức Quả này đổi thứ gì?” Xích Vân lão tổ là nóng tính nên hỏi thẳng.
Những người khác cũng rất tò mò, Sinh Sinh Bất Tức Quả quý giá thế này còn quý hơn cả Thiên Thư nữa.
Thanh Phong lão tổ cười nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ngay trên người Cổ Thanh Phong: “Cổ các chủ, lão hủ muốn dùng Sinh Sinh Bất Tức Quả này để đổi một danh ngạch!”
Mọi người nghe vậy thì trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn Thanh Phong lão tổ, dường như không ai nghĩ Thanh Phong lão tổ lại đề ra điều kiện như thế.
“Danh ngạch gì?” Kiếm La nhịn không được truyền âm hỏi đám người Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm híp mắt, mặc dù hắn cũng đang nghi hoặc nhưng cũng có thể đoán được phần nào, có điều là còn chưa xác định thôi.
Tiêu Phàm im lặng không nói, vẻ mặt cuồi cùng cũng có chút thay đổi, hai mắt y nhìn chằm chằm Sinh Sinh Bất Tức Quả trong tay Thanh Phong lão tổ.
Hiển nhiên, cho dù là y cũng không thể tránh khỏi sự mê hoặc của Sinh Sinh Bất Tức Quả, vì nó thật sự là một loại trái cây quý giá!
Bất luận là ai cũng có Thiên Nhân Ngũ Suy*, Thiên Thần cũng không ngoại lệ, như vậy càng không cần phài nói tới Chiến Thần cảnh. Nhưng Sinh Sinh Bất Tức Quả này lại có thể kéo chậm Thiên Nhân Ngũ Suy giúp người ăn sống thêm một đời, như thế cũng đủ thấy được sự quý giá của nó.
“Ta có thể đồng ý với ngươi nhưng giống như trước ta cũng có một điều kiện!” Cuối cùng Cổ Thanh Phong cũng gật đầu.
Thanh Phong lão tổ lại lắc đầu: “Cổ các chủ, lão hủ là người quen sống tự do, nếu như Cổ các chủ làm khó như vây thì lão hủ chỉ có thể dựa vào Sinh Sinh Bất Tức Quả này để kéo dài hơi tàn thêm một đời nữa!”
Thanh Phong nói rất uyển chuyển nhưng lại không chút do dự từ chối điều kiện của Cổ Thanh Phong, không cần nghĩ cũng biết là Cổ Thanh Phong lại muốn Thanh Phong lão tổ gia nhập Cổ gia.
“Vậy thật là đáng tiếc!” Cổ Thanh Phong lắc đầu, Sinh Sinh Bất Tức Quả tuy rất đáng quý nhưng y lại là người chiếm quyền chủ động.
Sắc mặt Thanh Phong lão tổ có chút âm tầm nhưng lại không thể phát cáu trước mặt Cổ Thanh Phong nên đang buồn bực về chỗ ngồi của mình.
Còn chuyện có đồng ý với điều kiện Cổ Thanh Phong chưa nói ra hay không, Thanh Phong lão tổ cần cân nhắc kỹ càng một phen.
“Thanh lão quỷ, nếu Cổ các chủ đã không cần Sinh Sinh Bất Tức Quả của ngươi thì chúng ta còn cần mà, thoải mái cho một cái giá đi!” Xích Vân lão tổ cười nói.
Nghe thấy giọng cười của Xích Vân lão tổ, Thanh Phong lão tổ trợn mắt liếc ngang: “Ngươi mua nổi không?”
Nụ cười của Xích Vân lão tổ cứng lại, trực tiếp nói ra: “Mua không nổi thì sao, ai biết quả kia của ngươi có thật không?”
Mặc dù ông ta thật sự muốn có được Sinh Sinh Bất Tức Quả nhưng trên người ông ta đúng là không có thứ gì giá trị tương đương Sinh Sinh Bất Tức Quả kia.
“Hừ!” Thanh Phong lão tổ hừ lạnh một tiếng, nhưng trong đáy mắt ông ta lại hiện lên một tia hoảng hốt.
“Không phải là bị ta nói trúng đấy chứ, ngươi thật sự lấy một Sinh Sinh Bất Tức Quả giả tới gạt mọi người à?” Xích Vân lão tổ thấy Thanh Phong lão tổ kinh ngạc như thế thì trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý.
Sắc mặt Thanh Phong lão tổ cực kỳ âm u, ánh mắt như muốn giết người.
“Thanh lão quỷ, như thế không giống cách làm người của ngươi, bình thường nếu ai dám nói đồ của ngươi là giả thì ngươi sẽ liều mạng với kẻ đó, chẳng lẽ nó thật sự là giả à?” Hắc Mộc lão tổ cũng đồng thời đả kích Thanh Phong lão tổ.
“Có phải thật hay không thì lấy ra cho mọi người cùng giám định một chút, không được sao? “Xích Vân lão tổ và Hắc Mộc lão tổ kẻ xướng người phụ họa.
“Không sai! Không phải vị tiểu huynh đệ này vừa nói mình là Thần Dược Sư sao! Thần Dược Sư chắc chắn phải biết Sinh Sinh Bất Tức Quả chứ nhỉ!” Hắc Mộc lão tổ lại nói, ánh mắt hài hước nhìn về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thầm than không tốt trong lòng, Hắc Mộc lão tổ này đang cố ý muốn dẫn lửa đốt trên đầu hắn, lão già này còn mang thù chuyện vừa rồi đây mà!
Dù cho Sinh Sinh Bất Tức Quả này là giả hay thật thì Tiêu Phàm đều sẽ đắc tội một người.
Lời vừa dứt, Hắc Mộc lão tổ cười âm hiểm với Tiêu Phàm, thầm nghĩ trong lòng: “Ai kêu tiểu tử ngươi dám đắc tội với ta! Nếu không khiến ngươi bị rớt một lớp da thì lão tổ ta sẽ mang họ của ngươi!”
“Hừ!” Qủa nhiên lời của Hắc Mộc lão tổ và Xích Vân lão tổ đã khơi lên lửa giận của Thanh Phong lão tổ.
Ánh mắt lạnh lẽo kia hướng về phía Tiêu Phàm, ông ta trầm giọng nói: “Cũng đúng lúc đấy, lão hủ cũng muốn nhìn xem tên Thần Dược Sư này có phải là hàng thật hay không!”
-----------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
*thiên nhân ngũ suy: Năm tướng suy của người trời. Thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì 5 tướng suy xuất hiện. Năm tướng này thông thường được chia làm 2 loại:
Đại ngũ suy tướng và Tiểu ngũ suy tướng.
I. Đại Ngũ Suy Tướng:
1. Y phục cấu uế:Áo xiêm dơ bẩn. Nghĩa là áo xiêm của chư thiên vốn nhẹ nhàng, tươi sáng, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ sắp hết thì tự nhiên dơ bẩn.
2. Đầu thượng hoa nuy: Hoa trên đầu héo úa. Nghĩa là hoa trang điểm trên mũ báu của thiên chúng vốn có màu sắc tươi sáng, nhưng khi hết phúc báo và tuổi thọ thì những hoa ấy tự nhiên phai nhạt và khô héo.
3. Dịch hạ hãn lưu: Nách chảy mồ hôi. Nghĩa là thân thể của thiên chúng vốn nhẹ nhàng, sáng sủa, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì 2 nách tự nhiên đổ mồ hôi.
4. Thân thể xú uế: Thân thể dơ bẩn, hôi hám. Nghĩa là thân thể của thiên chúng thường sạch sẽ và tự nhiên thoảng ra mùi thơm, nhưng khi sắp hết phúc báo và tuổi thọ thì dơ bẩn, hôi hám.
5. Bất nhạo bản tọa: Không thích chỗ ngồi cũ. Nghĩa là chỗ ngồi của các người trời là đẹp nhất, sướng nhất, thế gian không thể sánh bằng; nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì thiên chúng thường chán cả chỗ ngồi của mình. Khi 5 tướng đại suy trên đây xuất hiện thì vị thiên nhân ấy sắp chết.
II. Tiểu Ngũ Suy Tướng:
1. Nhạc thanh bất khởi: Tiếng nhạc không khởi. Nghĩa là âm nhạc của chư thiên không đánh tự kêu, nhưng khi tướng suy xuất hiện thì tự nhiên tiếng nhạc không khởi.
2. Thân quang hốt diệt:Ánh sáng trên thân bỗng tắt. Nghĩa là ánh sáng trên thân vị trời bay (ở động Thiên Phật tại Khắc tư nhĩ)các thiên chúng vốn rực rỡ, ngày đêm soi chiếu, nhưng khi tướng suy xuất hiện thì ánh sáng ấy tự nhiên tan biến.
3. Dục thủy trước thân: Nước tắm dính thân. Nghĩa là các thiên chúng có làn da thơm ngát, tươi đẹp như hoa sen, không dính nước; nhưng khi tướng suy hiển hiện thì nước tắm đẵm thân, đọng mãi không khô.
4. Trước cảnh bất xả: Đắm cảnh không bỏ. Nghĩa là dục cảnh các thiên chúng thù thắng, tự nhiên không đắm đuối, nhưng khi tướng suy xuất hiện, thì bám níu không buông bỏ.
5. Nhãn mục sác thuấn: Thường nháy mắt luôn. Nghĩa là mắt của các thiên chúng vô ngại, thấy khắp 3 nghìn thế giới, nhưng khi tướng suy hiển hiện, thì con mắt chớp luôn. Khi 5 loại tướng tiểu suy trên đây đã hiển hiện, nhưng nếu gặp thiện căn thù thắng thì vẫn còn có khả năng xoay chuyển cơ duyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...