Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, tên đầu trọc không những không giận mà còn cười, không cần nghĩ cũng biết, đầu trọc đang nghĩ là Tiêu Phàm sợ hãi, chỉ cần ngươi sợ hãi, ta liền có thể chơi chết ngươi.
"Kim gia, tên này quả nhiên là giả mạo, ngay cả năng lực chứng minh cũng không có."
"Người tuổi trẻ bây giờ, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, trong thiên hạ, Thần Dược Sư chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn lại dám giả mạo Thần Dược Sư."
"Đúng vậy, từ khi Vạn Thánh Dược Các ở Chiến Hồn đại lục biến mất, Thần Dược Sư cũng chỉ có đếm được trên đầu ngón tay, giả mạo cửu phẩm luyện dược sư ta còn tin, Thần Dược Sư, không có khả năng ~ "
Kim gia đầu trọc còn chưa kịp mở miệng, nhóm thuộc hạ của hắn đã bắt đầu chế nhạo, khinh thường nhìn Tiêu Phàm, trong giọng nói đều là ý trào phúng.
"Tiểu tử, nghe nói hôm qua ngay cả đám người Tứ vương tử ngươi cũng đắc tội rồi? Đó là do mấy người Tứ vương tử nhân từ, nhưng Kim gia ta không có dễ nói chuyện như thế đâu, chỉ cần ngươi bò qua dưới chân ta, đồng thời lập tức cút khỏi thành Thiên Thương Thần, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh." Ánh mắt Kim gia đùa cợt nhìn Tiêu Phàm.
"Đồ khốn kiếp, ngươi biết chữ "chết" viết như thế nào không?" Kiếm La giận tím mặt.
Hoài nghi Tiêu Phàm không phải Thần Dược Sư, hắn còn không tức giận như vậy, lại dám để Tiêu Phàm bò qua dưới chân hắn đi, con mẹ nó ngươi cho là ngươi là ai?
Thiên Thần sao? Cho dù Thiên Thần, cũng đừng hòng bắt Tiêu Phàm bò qua từ dưới chân hắn đi.
Trong con ngươi Tiêu Phàm cũng hiện lên tia lạnh, đám người Tứ vương tử nhân từ sao?
Nếu như đêm qua thực lực của hắn không bằng bọn chúng, có lẽ hắn đã sớm đi gặp mặt Diêm Vương gia gia.
Ngay cả đám người Tứ vương tử cũng không dám trắng trợn nói như vậy với hắn, hắn không biết tên trọc đầu này lấy dũng khí từ đâu.
Coi như tên trọc đầu này là du côn lưu manh, cũng không dám phách lối như vậy, không cần nghĩ cũng biết, phía sau tên trọc đầu này có người khác làm chỗ dựa cho hắn.
Về phần kẻ đó là ai, Tiêu Phàm cũng không muốn biết, nhưng muốn để một tên lục biến Chiến Thần đến để thăm dò ranh giới cuối cùng của bản thân, đây rõ ràng là chuyện cười lớn.
"Lão già, ngươi đang nói chuyện cùng ai, muốn chết sao?" Đám thuộc hạ của tên Kim gia đầu trọc vô cũng phẫn nộ nhìn Kiếm La, không có chút ý tứ sợ hãi nào.
Điều này khiến cho Tiêu Phàm càng cảm thấy ngoài ý muốn, một đám tu sĩ Chiến Thần cấp thấp cùng Chiến Thánh cảnh, vậy mà dám không coi ai ra gì?
Nếu như nói bọn hắn không có chỗ dựa vào, đánh chết Tiêu Phàm cũng không tin!
Kiếm La chuẩn bị động thủ, giọng nói Tiêu Phàm lại vang lên: "Có một số người ngay cả sắp chết cũng không biết điều! Còn dám ngang ngược càn rỡ, thật sự là buồn cười."
Dứt lời, Tiêu Phàm quay người chuẩn bị đi vào trong phòng, một đám tiểu lâu la, còn không đáng để Tiêu Phàm phải tự mình đối phó.
Đường đường là Tu La điện điện chủ cùng Thần Dược Sư, cùng những kẻ này phân cao thấp, cũng quá mất thân phận.
"Tiểu tử, ngươi nói người nào?" Kim gia đầu trọc hừ lạnh một tiếng, khí thế cường đại bay thẳng tới Tiêu Phàm. "Thậm chí ngay cả Kim gia ta mà ngươi cũng không để trong mắt, vậy ngươi có thể chết rồi."
Dứt lời, Kim gia vung tay lên, thủ hạ của hắn thi nhau xông lên, đánh về phía Tiêu Phàm.
"Cút!" Kiếm La hừ lạnh một tiếng, con ngươi băng lãnh khẽ quét qua những kẻ kia, khí thế của Chiến Thần cảnh đỉnh phong tràn ra mãnh liệt.
Ánh mắt của đám thủ hạ có chút co rụt lại, cảm giác linh hồn bị bị một cỗ sức mạnh đập vào, trong miệng phun ra một búng máu tươi, thi nhau thối lui về phía sau.
Bùm bùm bùm!
Trong nháy mắt khoảng sân rộng bị một đám người ngổn ngang lộn xộn lấp đầy, những người vây xem không khỏi hít một hơi lạnh, một tiếng quát mà cường đại như vậy, cũng chỉ có cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong mới có thể làm được?
Kim gia cũng lui lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn lệch.
Hắn hoảng sợ nhìn nhóm người Tiêu Phàm, hiển nhiên, hắn cũng không nghĩ tới một thuộc hạ của Tiêu Phàm lại cường đại như thế, hắn không cần động thủ, mà bọn họ đã không có chút sức lực chống trả nào.
Một màn này, vừa lúc bị Tiêu Phàm bắt được, rất hiển nhiên, Kim gia trọc đầu này cũng không biết về đám người của mình, nói cách khác, người âm thầm làm chỗ dựa cho hắn, cũng không nói về thực lực của nhóm người mình.
Nghĩ đến cái này, sâu trong đáy mắt Tiêu Phàm cũng hiện lên vẻ ngoài ý muốn, chẳng lẽ tên trọc đầu này ngay cả bị ai lợi dụng cũng không biết?
Tên này đoán chừng bị người bán đi, còn giúp người ta đếm tiền?
Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu, nhìn thấy Kiếm La muốn động thủ, Tiêu Phàm khoát tay một cái nói: "Kiếm La, không cần cùng một kẻ sắp chết so đo."
"Vâng, công tử." Kiếm La thở sâu gật gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn đám người Kim gia đầu trọc, trầm giọng nói: "Coi như các ngươi tốt số, công tử thay các ngươi cầu tình."
Võ Nhược Phong cùng Vân Hạc kinh ngạc không thôi, Tiêu Phàm hôm nay tại sao lại dễ nói chuyện như vậy, tên trọc đầu này vũ nhục hắn như thế, mà Tiêu Phàm lại không nổi giận.
Tại sao lúc trước khi mình gặp hắn, tính tình hắn lại không tốt như vậy?
"Tiểu tử, ngươi nói chuyện rõ ràng, ai là người sắp chết." Kim gia đầu trọc khẽ cắn môi, thần sắc băng lãnh nhìn Tiêu Phàm.
Nếu như nói vừa rồi hắn còn không tin Tiêu Phàm là Thần Dược Sư, đến hiện tại hắn đã có chút tin, nếu là người bình thường, sao có thể có một Chiến Thần cảnh cường giả đỉnh phong làm hạ nhân chứ?
Nhìn khắp cả Thương Sinh thần quốc, cũng chỉ có nhóm người vương tử cùng công chúa mới có đãi ngộ này.
"Tất nhiên là ngươi, một canh giờ sau, ai cũng không cứu được ngươi." Ngữ khí Tiêu Phàm rất bình thản, nhìn chằm chằm Kim gia đầu trọc, ánh mắt hờ hững, trong lòng lại bổ sung một câu: "Hạ độc trong linh hồn, người hạ thủ đúng là lòng dạ hiểm độc."
Thật ra cũng không phải là tính Tiêu Phàm tốt, mà là hắn đã sớm nhìn ra tình trạng của tên đầu trọc này, hắn còn muốn lợi dụng Kim gia đầu trọc này, uy hiếp một số người.
Lúc này, trong một tòa tháp cao vút trong mây ở thành Thiên Thương Thần, một thanh niên mặc áo bào trắng đứng bên cửa sổ, nhìn về phía tiểu viện của đám người Tiêu Phàm.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng thanh niên áo bào trắng lại tựa thấy rõ tất cả.
Thanh niên áo bào trắng dáng người cao cao, mày kiếm mắt sáng, da thịt như ngọc, mái tóc dài màu đen cuộn tại cùng một chỗ được giữ bởi một cây trâm ngọc màu trắng.
Ánh mắt của hắn khẽ chuyển, dường như nhìn thấu hồng trần, ánh mắt này hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi.
"Đại ca." Đột nhiên, một tiếng nói vang lên, một thanh niên mặc chiến bào màu đen đi tới, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý.
"Ngươi tới đây làm gì?" Thần sắc thanh niên mặc áo bào đen vẫn bình tĩnh, cũng không quay đầu lại mà nói.
"Đại ca ngươi không phải có thể dự đoán tương lai sao? Ngươi có thể đoán một chút ta đã làm gì?" Thanh niên áo bào đen cười cười, ánh mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo bào đen tràn đầy kính sợ.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy hai người kia, khẳng định sẽ nhận ra hai người, thanh niên áo bào đen kia chính là Lục vương tử của Thương Sinh thần quốc.
Về phần thanh niên mặc áo bào trắng, chính là đại vương tử Tiếu Thiên Cơ của Thương Sinh thần quốc, người này được công nhận là đệ nhất nhân trong đám vương tử cùng công chúa.
"Kế hoạch của các ngươi sẽ thất bại." Thanh niên mặc áo bào trắng Tiếu Thiên Cơ nhàn nhạt phun ra một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục vương tử nói: "Tiểu đệ, gần đây không cần cùng bọn lão Ngũ ở cùng một chỗ."
"Ở thành Thiên Thương Thần, ngoại trừ Thần..." Lục vương tử lơ đễnh nói, nhưng khi nói đến hai chữ "Thần chủ", hắn không dám nói tiếp, "Yên tâm đi, đại ca, ta không sao."
"Mọi thứ nên lưu lại một đường." Tiếu Thiên Cơ gật đầu, sau đó không tiếp tục để ý Lục vương tử, liền quay người rời đi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Lục vương tử.
"Đại ca, ngươi yên tâm, chờ ta lấy được Trường Sinh đan hiến cho Thần chủ, Thần chủ sẽ không ra tay với ngươi." Lục vương tử nhìn bóng lưng Tiếu Thiên cơ rời đi, thở sâu, tự lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...