Thấy Tiêu Phàm đang đi tới, thân thể nam tử khôi ngô khẽ run, hắn mặc dù là bát biến Chiến Thần, nhưng bây giờ hắn không tự tin mình có thể giết chết một ngũ biến Chiến Thần như Tiêu Phàm.
Bọn hắn có bảy người ra khỏi Ma Vẫn Thiên cốc, bốn người là bát biến Chiến Thần, ba người là thất biến Chiến Thần, thế mà bây giờ chỉ còn lại ba người.
Trong lúc vô hình, một luồng ý lạnh từ sâu trong linh hồn mấy người tràn ra.
Đối mặt với tu sĩ cấp thấp, bọn hắn còn chưa từng sợ hãi như thế, nhưng là hôm nay sự kiêng kị phát ra từ sâu trong nội tâm của bọn hắn.
Ba người đều có ý muốn lui lại, nhưng bọn hắn biết, một khi lui về Ma Vẫn Thiên cốc, đoán chừng cũng sẽ bị giết chết, lãnh chúa của bọn hắn, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào tham sống sợ chết.
"Ta không tin, ngươi có thể cường đại như thế, cho dù phải tiêu hao thần lực, lão tử cũng phải giết chết ngươi!" Trong lòng nam tử khôi ngô tự an ủi mình.
Hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, hắn không cho phép bản thân lùi bước.
Nếu như đối mặt với tu sĩ cấp cao hơn, còn có lý do để lùi lại, nhưng nếu ở trước mặt một tu sĩ cấp thấp mà bỏ trốn, thì đây không phải mất mặt bình thường nữa.
Đương nhiên cũng không phải chỉ vì mặt mũi, nếu như hắn tỏ ra khiếp đảm trước mặt một tu sĩ cấp thấp thì cả đời này của hắn đoán chừng cũng chỉ có thể đi đến bước này, không thể tiếp tục đột phá thêm nữa.
Nghĩ đến điều này, khí thế trên người nam tử khôi ngô trong nháy mắt tăng vọt, hắn truyền âm cho hai người kia: "Chúng ta cùng tiến lên, tốc chiến tốc thắng!"
Chính nam tử khôi ngô cũng không biết, trong lòng hắn đã sinh ra một cảm giác e ngại đối với Tiêu Phàm, bằng không hắn đã sớm một mình xông lên, không cần gọi những người khác.
Hai người kia hít sâu một hơi, rồi gật đầu đồng ý, bọn hắn tin tưởng ba người đồng thời xuất thủ là đủ để đối phó với Tiêu Phàm.
"Sinh Tử Luân Hồi!"
Tiêu Phàm không thèm để ý bọn hắn có đồng thời ra tay hay không, trong mắt của Tiêu Phàm chỉ có nam tử khôi ngô, hắn đã vượt qua giới tuyến, hắn đáng chết.
Đã có vết xe đổ lúc trước, nam tử khôi ngô không dám chính diện giao phong cùng Tiêu Phàm, chân đạp một bộ pháp quỷ dị, tránh thoát khỏi kiếm mang, xuất hiện bên cạnh Tiêu Phàm.
"Ngươi cũng không gì hơn người cả!" Nam tử khôi ngô không ngờ Tiêu Phàm hoàn toàn không biết mình tới gần, hắc thiết kiếm của hắn toàn lực chém xuống, miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười tà ác.
Một tiếng nổ vang lên, khi hắc thiết kiếm chém xuống chỉ thấy thân ảnh Tiêu Phàm nổ tung, nhưng lại không có máu chảy ra.
Sắc mặt nam tử khôi ngô cứng đờ, sau đó hắn quay về phía sau nhìn lại, lại thấy một đạo kiếm mang màu đỏ ngòm đang chém xuống, hư không dường như bị chém làm đôi.
" Sao có thể như vậy?" Nam tử khôi ngô sợ hãi không thôi, hắn là bát biến Chiến Thần, thế mà hắn không thấy được Tiêu Phàm đã đến phía sau hắn từ lúc nào?
"Lão đại cẩn thận!" Lúc này, hai người khác cuối cùng cũng tới gần, một kiếm chém ngang ra, đụng vào huyết sắc kiếm khí của Tiêu Phàm, hư không liên tục nổ vang, tiếng kiếm va chạm bén nhọn vang lên.
Không gian cũng dần rung chuyển, khí lưu tựa như màn sáng khuếch tán về bốn phía, thiên địa đều bị chia làm hai nửa.
Tiêu Phàm bị một kiếm đẩy lui, thân thể giống như đại bàng, bay lên như diều gặp gió, chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài mấy dặm, trong mắt hiện ra quang mang băng lãnh.
"Lão tứ, cũng may ngươi tới kịp thời!" Nam tử khôi ngô vô cùng hoảng sợ, chưa lấy lại được tinh thần ngẩng đầu nhìn không trung.
Phụt!
Hắn vừa dứt lời, một tiếng kiếm chém vào cơ thể lại vang lên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cách đó không xa, trên ngực một người cắm một thanh huyết kiếm, mũi kiếm nhô ra, mi tâm của người này cũng chảy xuôi từng vết máu.
Sau lưng người này xuất hiện một bóng người, ngoại trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai?
Trong mắt người này tràn đầy vẻ sợ hãi, con ngươi khẽ run rẩy, đến chết hắn cũng không biết mình bị người đánh lén như thế nào.
Tiêu Phàm không phải đang ở trên không trung cách chỗ này mấy dặm sao, sao có thể đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn chứ?
" Tại sao lại xuất hiện hai kẻ giống nhau?" Nam tử khôi ngô vừa lấy lại tinh thần, hắn vừa tức vừa giận nhưng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Xoẹt!
Đột nhiên, tên Tiêu Phàm đã giết chết đồng bọn của hắn bỗng nhiên biến mất, hóa thành một thanh thần kiếm bay về phía Tiêu Phàm trên không trung, biến thành Tu La kiếm cuối cùng rơi vào trong tay Tiêu Phàm.
"Kiếm đạo phân thân?" Con ngươi một người khác rung động kịch liệt, nam tử khôi ngô cũng cực kì hoảng sợ.
Cũng khó trách hai người họ khiếp sợ như vậy, kiếm đạo phân thân, chỉ có nhân kiếm hợp nhất đạt đến cực hạn thì kiếm trong tay mới có thể hóa thành bản thân tu sĩ, đồng thời, bản thân tu sĩ cũng có thể hóa thành một thanh kiếm.
Hiện tại Tiêu Phàm đang ở trong trạng thái này, bản thân hắn là một thanh kiếm, kiếm trong tay hắn cũng chính là chính hắn.
Dưới tình thế cấp bách khi nãy Tiêu Phàm mới chạm đến được cảnh giới này, lúc đầu hắn muốn sử dụng linh hồn phân thân để đánh lén, nhưng thực lực của linh hồn phân thân chênh lệch rất nhiều so với hắn.
Khi đó, Tu La kiếm đột nhiên truyền đến một loại ý niệm, trong lòng Tiêu Phàm hơi động, muốn thử một chút, không ngờ lại có thể thành công.
Hắn lần này lĩnh ngộ ra kiếm đạo phân thân, đối với kiếm đạo lĩnh ngộ tựa như được mở rộng.
"Kiếm đạo thăng hoa, khiến chiến lực của ta lại tăng lên không ít, nhưng kiếm này mới chỉ là một kiếm tạo uy, chưa từng đạt tới cấp độ một kiếm sinh thế giới trong truyền thuyết." Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu.
Nghĩ đến một kiếm sinh thế giới, trong lòng của hắn vô cùng kích động, đáng tiếc muốn lĩnh ngộ được cảnh giới đó lại rất gian nan, phải biết rằng đó chính là sức mạnh của siêu việt Chiến Thần cảnh.
Tiêu Phàm rất nhanh khôi phục lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía hai người nam tử khôi ngô, trong mắt của hắn tràn đầy hờ hững, ánh mắt kia tựa như đang nhìn hai người chết.
Hai người nam tử khôi ngô giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia của Tiêu Phàm quá đáng ghét, ánh mắt đấy không phải để bọn hắn nhìn Tiêu Phàm sao, tại sao hiện tại lại trái ngược rồi?
"Cửu Nhạc Trảm!"
Nam tử khôi ngô nổi giận gầm lên một tiếng, việc đã đến nước này, hắn không thể lui bước, trong lòng của hắn vẫn ôm một tia may mắn, hoặc là nói, hắn nghĩ thực lực của Tiêu Phàm không kiên trì được bao lâu nữa.
"Kiếm Đãng Tứ Hải!" Tên kia cũng đồng thời xuất thủ, từ hướng khác lao thẳng tới Tiêu Phàm, kiếm khí đợt sau mạnh hơn đợt trước chém về Tiêu Phàm, tựa như một đại dương kiếm khí bao phủ Tiêu Phàm ở bên trong.
"Múa rìu qua mắt thợ." Tiêu phàm hừ lạnh một tiếng, lại chém ra một chiêu sinh tử luân hồi, sắc mặt của hắn đã có vẻ trắng bệch.
Uy lực của chiêu này rất mạnh mẽ, nhưng lại hao tổn thần lực rất lớn.
Nam tử khôi ngô nhìn thấy người kia chém một kiếm về phía Tiêu Phàm, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười, hắn dự định hi sinh người này để hắn đến giết chết Tiêu Phàm.
Nghĩ đến điểm này, tốc độ của hắn vụt tăng, kiếm khí đầy trời tại hư không ngưng tụ thành chín ngọn núi lớn, áp về phía Tiêu Phàm, sau đó chín ngọn núi lại ngưng tụ thành một thể khiến không gian phía dưới đều trở nên ngưng đọng.
Tốc độ của Tiêu Phàm bỗng bị giảm chậm lại, nam tử khôi ngô lĩnh ngộ được Trọng Chi Áo Nghĩa, một tòa núi cao nặng vạn tấn áp xuống, nếu là Chiến Thần cảnh trung kỳ bình thường, đoán chừng đã bị đập thành thịt nát.
Nhưng chỉ có tốc độ của Tiêu Phàm bị giảm một chút mà thôi, cũng không có ảnh hưởng quá nhiều, trên làn da hắn, bắt đầu xuất hiện từng vết rách nhỏ bé, máu tươi theo đó tràn ra một chút.
Cũng ngay tại lúc này, khóe miệng Tiêu Phàm khẽ nhếch lên một nụ cười tà ác, tựa như đạt được âm mưu.
Bỗng nhiên, Tiêu Phàm tránh về một bên, thoát khỏi công kích của hai người liên thủ, cùng lúc đó, bên trong đôi mắt của hắn hiện lên một vòng huyết sắc quang mang.
"Tu La Luyện Ngục, mở!" Đôi mắt Tiêu Phàm khẽ run lên, hai tia huyết hắc sắc quang mang hiện lên, trong nháy mắt chui vào trong thân thể hai người nam tử khôi ngô.
Công kích ở khoảng cách gần như vậy, hai người nam tử khôi ngô sao có thể né tránh được?
Chỉ trong nháy mắt, trong thân thể hai người bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đen, không ngừng thiêu đốt tinh thần của hai người, loại đau đớn này, cho dù là Chiến Thần cảnh cũng chưa chắc có thể chịu được.
Có điều Tiêu Phàm cũng không có ý định tra tấn bọn hắn, thi triển Tu La Thần Nhãn, tiêu hao thần lực rất lớn.
Thân hình hắn lóe lên, trường kiếm vung ra, đầu hai người nam tử khôi ngô bị chém bay lên, sau đó bỗng nhiên nổ tung, không còn lưu lại chút gì giữa hư không, không gian biến trở về trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...