Theo thanh âm kia lên, Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác thời không biến ảo, hô hấp đều cảm giác có chút ngạt thở, thân thể cũng căng cứng.
- Hô!
Tiêu Phàm bỗng nhiên phun ra một ngụm trọc khí, bỗng nhiên ngồi dậy.
Hắn nhìn xung quanh tứ phương, lại phát hiện bản thân lơ lửng trong hư không, bên cạnh còn có Bàn Tử, Tiểu Kim, Sở Phiền cùng Thạch Thánh đang ngủ.
Tại đỉnh đầu bọn họ còn lơ lửng một bức tranh huyền diệu, dù là Tiêu Phàm cũng nhìn không thấu.
- Chủ nhân!
Lúc này, thanh âm Trọc Thiên Hồng, Thị Huyết cùng Kim Giáp vang lên, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, còn có một tia nghi hoặc.
Bọn hắn cảm giác Tiêu Phàm khác, nhưng khác ở chỗ nào lại nói không được.
Tiêu Phàm hướng về phía bọn hắn gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bắc Lão, hắn lách mình liền rời đi bức tranh trói buộc, xuất hiện ở bên người Bắc Lão, thật sâu cúi xuống sống lưng rất tự hào: - Đa tạ lão sư!
- Ta cũng không có làm cái gì.
Bắc Lão khoát tay một cái nói, hiền lành cười nói.
Hai mắt Tiêu Phàm ửng đỏ, hắn như thế nào không biết Bắc Lão bỏ ra, nhìn da dẻ nếp uốn, tóc trắng khô cạn, trong lòng Tiêu Phàm liền rất lo lắng.
Bắc Lão vì bản thân đã bỏ ra quá nhiều, mà bản thân lại một mực không có bất kỳ hồi báo gì.
Tiêu Phàm không hy vọng Bắc Lão giống như Túy Ông, cuối cùng rời hắn đi.
- Mất đi thọ nguyên, ta nhất định thay lão sư bù lại.
Tiêu Phàm thập phần kiên quyết nói ra, sau đó đưa tay vung lên, trong tay bỗng nhiên xuất hiện bảy tám chục hạt châu sắc thái rực rỡ.
- Mệnh Nguyên Châu!
Trọc Thiên Hồng trực tiếp kêu sợ hãi đi ra, khóe miệng chảy nước miếng không ngừng, ở trong mắt Trọc Thiên Hồng, cho dù là một kiện Thần Binh đều so ra kém một khỏa Mệnh Nguyên Châu.
Tiêu Phàm đem những Mệnh Nguyên Châu này đều đưa đến trước người Bắc Lão, nói:
- Sư tôn, đây là một chút tâm ý đồ nhi, ngươi nhất định phải nhận lấy.
Trừ đáp ứng Tô Họa 100 khỏa Mệnh Nguyên Châu, Tiêu Phàm cơ hồ đem tất cả Mệnh Nguyên Châu trên người cầm ra, hơn bảy mươi khỏa Mệnh Nguyên Châu mới có thể làm dịu tình huống Bắc Lão.
- Đồ nhi ngốc, ngươi không tốt hơn ta, vi sư tổn thất hơn ngàn năm thọ nguyên không đáng kể chút nào, ngược lại là ngươi, tuổi còn nhỏ liền tóc trắng bạc phơ.
Bắc Lão trêu ghẹo nói.
Từ lần trước tổn thất tám chín phần mười thọ nguyên, mái đầu Tiêu Phàm bạc trắng không thể đen trở lại được, nếu như không phải thôn phệ mấy chục khỏa Mệnh Nguyên Châu, đoán chừng Tiêu Phàm nhìn qua cũng như một lão nhân.
- Ta không phải lấy lão sư làm chuẩn sao.
Tiêu Phàm cũng khó nói đùa, sau đó lại trịnh trọng nói:
- Sư tôn, những Mệnh Nguyên Châu này mặc kệ có tác dụng hay không, ngài đều thu hồi đi, ta có Trọc Thiên Hồng đây, về sau không thiếu Mệnh Nguyên Châu.
- Được, làm khó ngươi một mảnh hiếu tâm.
Bắc Lão nhìn Trọc Thiên Hồng một cái, ngược lại cũng không khách khí, trực tiếp đem mấy chục khỏa Mệnh Nguyên Châu thu hồi lại.
Mà Trọc Thiên Hồng lại một mặt khổ bức, ta cũng không cùng ngươi tranh Mệnh Nguyên Châu, các ngươi ngược lại đánh chủ ý lên ta.
Trọc Thiên Hồng có loại xúc động muốn khóc, đáng tiếc hắn lại không thể làm gì, ai kêu nó là Trọc Mệnh Thiên Vĩ, chỉ là nó không biết Tiêu Phàm là như thế nào biết mình có thể chế tạo Mệnh Nguyên Châu.
- Đúng rồi, Thần Kiếp Chi Địa Chúng Thần Mộ Địa đã mở ra, ta xem ngươi cũng nên lên đường.
Bắc Lão lại mở miệng nói.
- Chúng Thần Mộ Địa mở ra?
Tiêu Phàm hết sức kinh ngạc, hắn nắm giữ Tu La Truyền Thừa tự nhiên biết Chúng Thần Mộ Địa là nơi như thế nào.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Tiểu Kim bọn hắn một cái, lại hỏi:
- Đại khái còn bao lâu thì sẽ mở ra?
- Không sai biệt lắm hơn một tháng, vi sư đưa ngươi đi, vẫn còn kịp.
Bắc Lão cười nói:
- Bất quá, ta mượn ngươi một người.
- Ai?
Tiêu Phàm hỏi.
- Tiểu hài tử Hồn Tộc, ta cần hắn giúp ta làm một chút việc.
Bắc Lão cười cười.
- Vậy hắn liền không đi với ta, mặt khác, ta phải đi Thiên Vực một chuyến, sau này lão sư giúp ta đem bọn Lão Nhị đưa vào trong Không Gian Bí Cảnh, thế thì ta sẽ không cần chờ bọn hắn.
Tiêu Phàm nói ra.
- Không cần ta đưa ngươi đi?
Bắc Lão ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm.
- Không cần, tốc độ ta mặc dù không nhanh như lão sư, nhưng chạy tới Thần Chi Kiếp Địa vẫn đủ dùng.
Tiêu Phàm cười cười.
Nắm giữ Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, tốc độ cố nhiên không có xuyên toa không gian nhanh bằng Bắc Lão, nhưng hơn hai tháng thời gian chạy tới Thần Chi Kiếp Địa cũng dư xài.
- Tốt.
Bắc Lão cũng không nói gì nhiều, hắn tin tưởng năng lực Tiêu Phàm.
Sau đó Tiêu Phàm nói phương pháp mở Bí Cảnh Không Gian Vạn Thánh Dược Các cho Bắc Lão, sau đó liền mang Trọc Thiên Hồng, Kim Giáp cùng Thị Huyết rời đi.
Hắn muốn đi Thần Kiếp Chi Địa trước, nhưng cũng không phải là một người, mà mang theo Cửu Đại Diêm La cùng tu sĩ Chiến Thánh cảnh Tu La Điện.
Thần Chi Kiếp Địa là một nơi giết chóc, đối với sát thủ Tu La Điện mà nói tuyệt đối là một căn cứ thí luyện tốt nhất, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Bất quá, Tiêu Phàm vốn muốn đi Nam Vực tìm Diệp Thệ Thủy, lần nữa tiến về U Minh Thâm Giản, bất quá lần này thời gian cấp bách, chỉ có thể đi Thần Kiếp Chi Địa trước.
Cáo biệt đám người Độc Cô Tuyệt, Tiêu Phàm mang theo 30 kiện Thần Binh rời khỏi Độc Cô gia tộc, sau đó nhanh chóng hướng Thiên Vực.
Lấy tốc độ Tiêu Phàm, lần này vẻn vẹn tốn thời gian nửa tháng liền nhảy qua hai đại vực, long đong vất vả mệt mỏi chạy tới Thiên Vực.
Trong lúc đó, Bàn Tử cùng Tiểu Kim cũng thông qua Không Gian Bí Cảnh, truyền tống đến bên người Tiêu Phàm, bất quá Thạch Thánh lại đi theo Sở Phiền lưu bên cạnh Bắc Lão.
Không có hai tiểu quỷ nhỏ làm loạn, Tiêu Phàm cảm giác thời gian buồn tẻ hơn rất nhiều.
Lúc bọn hắn chạy tới địa điểm cùng Ảnh Phong ước định, lại phát hiện Ảnh Phong, Phong Lang đám người sớm đã chờ đợi lâu ngày.
Lần này bọn hắn dẫn người không nhiều, mỗi người cũng liền mang theo hai đến bốn người, nhưng không ai không phải Chiến Thánh cảnh, những người này đã coi như là lực lượng mạnh nhất Tu La Điện, đương nhiên không tính những Hung Thú.
Bọn hắn nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập kính sợ, hơn ba tháng trước Tiêu Phàm chém giết La Sinh Môn Môn Chủ cùng Diêm La Thiên Tử sớm đã truyền khắp Chiến Hồn Đại Lục.
Tu sĩ Tu La Điện đối với Tiêu Phàm sớm đã có một loại sùng bái mù quáng, bây giờ nhìn thấy chân nhân, nội tâm bọn hắn vô cùng kích động.
Ảnh Phong bọn hắn gặp lại Nam Cung Tiêu Tiêu, lại hàn huyên thật lâu.
- Công Tử, đoạn thời gian trước ta được tin tức Quan Tiểu Thất.
Phong Lang đi đến bên cạnh Tiêu Phàm nói.
- Hắn ở đâu?
Tiêu Phàm hỏi, trừ sự tình Tu La Điện, Tiêu Phàm hiện tại lo lắng nhất chính là an nguy những huynh đệ này.
- Một tháng trước hắn mang theo mấy người diệt Phân Điện Chiến Thần Điện Tây Vực, nói muốn báo thù cho ngươi, hơn nữa trảm một bộ Lôi Thân Điện Chủ Chiến Thần Điện, về sau liền không thấy bóng dáng hắn, bất quá có người nhìn thấy hắn tiến về Thần Kiếp Chi Địa.
Phong Lang lại bổ sung.
- Thần Kiếp Chi Địa?
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ một tiếng, sau đó nhìn về phía đám người nói
- Tất cả mọi người đã chuẩn bị kỹ càng chưa?
Đừng nói Quan Tiểu Thất tiến về Thần Kiếp Chi Địa, trong lòng hắn cũng có một tia chờ mong đối với Thần Kiếp Chi Địa, bất quá hắn lại có chút bận tâm an nguy Sở Lăng Vi cùng Tiêu Linh Nhi.
- Đến Thiên Vực, có cần tới thăm mẹ hay không, đi lâu như vậy, đoán chừng làm cho mẹ lo lắng.
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định không trở về Cổ Địa Sở gia, lấy hắn đối với Sở Thiên Minh biết, bọn hắn hẳn là sẽ không làm khó mẹ, hơn nữa, có Sở Thiên Minh, bảo hộ an toàn Sở gia Cổ Địa hẳn là cũng không có vấn đề.
- Điện Chủ, tùy thời đều có thể xuất phát!
Đám người cùng kêu lên, đem suy nghĩ Tiêu Phàm thu lại, bọn hắn vì một khắc này mà chuẩn bị hồi lâu, hiện tại rốt cục tiến đến.
- Mục tiêu Thần Kiếp Chi Địa, lên đường!
Tiêu Phàm hít sâu một cái, quát.
Lục Đạo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...