Vô Thượng Sát Thần

Nhìn mấy hộ vệ bị đánh bay, ánh mắt Tiêu Phàm cực kì bình tĩnh, dẫn đầu dậm chân đi vào Mộ Dung Phủ Đệ, nếu bái thiếp vô dụng, vậy chỉ còn cách bản thân tự đi vào.

- Các ngươi là ai, lại dám xông vào...

Hộ vệ trưởng kinh khủng nhìn đám Tiêu Phàm, đáng tiếc, Tiêu Phàm căn bản lười để ý tới hắn.

Cùng người như vậy lãng phí thời gian, chẳng phải là quá mất phong độ sao.

Nhưng mà, Tiêu Phàm không nguyện ý phản ứng, không có nghĩa là những người khác sẽ bỏ qua hắn, hộ vệ trưởng còn chưa dứt lời, Thạch Thánh đạp mạnh một cái, một cước giẫm trên l-ng ngực hộ vệ trưởng kia, lấy bái thiếp trong tay hắn.

Ngay sau đó lại là một tiếng hét thảm vang lên, hộ vệ trưởng phun ra mấy ngụm máu tươi, thiếu chút nữa thì hôn mê.

Tiếng vang cực lớn kinh động không ít người Mộ Dung Phủ Đệ, bọn Tiêu Phàm vừa mới đi vào phủ đệ liền lần lượt bị từng người ngăn cản lại.

Khí thế đáng sợ đập vào mặt, tu vi từng người đều không thấp hơn Chiến Thánh cảnh, Cổ Tộc có thực lực như vậy đã là trong dự kiến của bọn họ.

Hai người Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết cực kì khẩn trương, dù là Thạch Thánh cùng Sở Phiền cũng có chút khẩn trương, chỉ có Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim coi như là bình tĩnh.

- Người xông vào, phải chết!

- Giết không tha!

Gầm lên một tiếng, hộ vệ của Mộ Dung gia tộc nhìn thấy cửa ra vào có mấy thi thể, lửa giận xen lẫn, sát khí bộc phát, lần lượt từng bóng người bao vây lại, mỗi lần ra đều là đại sát chiêu.

Tiêu Phàm cũng không ngừng bước chân, tiếp tục đi về phía trước, hai người Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết mở đường, người bình thường căn bản không tới gần được mảy may.


Lần này, hai người bọn họ cũng không hạ sát chiêu, chỉ là đánh bay bọn họ mà thôi, lần lượt từng bóng người bay ngược ra, tiếng kêu thảm thiết không dứt.

Người xung quanh dám tiến lên càng ngày càng nhiều, người gia nhập chiến đấu cũng càng nhiều, nhìn thấy bọn Tiêu Phàm không dám giết người, tất cả mọi người không cố kỵ gì tất cả đều lên.

- Thủ hạ lưu tình làm cái gì?

Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết một cái, trên mặt có một chút không vui.

Đối phương đã muốn đưa các ngươi vào chỗ chết, các ngươi con lưu tình?

Chẳng lẽ không biết đối địch nhân nhân từ, chính là đối bản thân tàn nhẫn sao? Chí ít, đây không phải cách đối nhân xử thế của Tiêu Phàm, đối với người muốn giết mình, Tiêu Phàm cho tới bây giờ sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Tự tiện xông vào Mộ Dung gia tộc của ta, chẳng lẽ các ngươi dám giết người hay sao?

Nghe được lời nói Tiêu Phàm, Mộ Dung gia tộc có tu sĩ cười lạnh không thôi, hiển nhiên không tin đám Tiêu Phàm dám xuất thủ giết người.

Nếu như bọn hắn dám, trước đó sẽ không chỉ đánh bay đám người đó.

Nhưng mà sau một khắc, những tu sĩ hoài nghi đám Tiêu Phàm, tất cả đều trợn tròn mắt, chỉ thấy trong không khí bắn tung tóe đầy máu tươi, mấy người đến hét thảm cũng không kịp, liền bị kiếm khí giảo sát.

Bọn hắn thực sự có can đảm?

Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, trong lòng bỗng nhiên rung rung!

Nơi này chính là Mộ Dung gia tộc đấy, những người này đúng là gan to bằng trời, bọn họ hiển nhiên sẽ không nghĩ tới, đối phương nếu dám xông vào Mộ Dung Phủ Đệ, sao có thể sợ giết người chứ?


Nếu như bọn họ biết rõ Tiêu Phàm là Tu La Điện Chủ thật, có lẽ sẽ không nghĩ như vậy, nếu như ngay cả Tu La Điện đều không dám giết người, trên đời này còn có ai dám giết người nữa chứ?

Chỉ một thoáng, người Mộ Dung gia tộc cũng không còn ai dám xông lên nữa, Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết cũng thả lỏng một hơi, bọn hắn bây giờ mới phát hiện, có lúc giết người quả thật có thể giải quyết một vài việc.

Dù sao, người đều là sợ chết, đánh bay bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không e ngại, bị chút vết thương nhỏ thì tính là cái gì, không đến một hai ngày liền có thể khôi phục.

Nhưng mạng nhỏ chỉ có một cái, mất là hết.

Sắc mặt Tiêu Phàm cực kì bình tĩnh, tiếp tục đi lên, người Mộ Dung gia tộc nơm nớp lo sợ, cầm vũ khí trong tay cũng không dám tới gần, ánh mắt nhìn về phía bọn Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.

- Mộ Dung Gia Chủ, Tiêu Phàm bái kiến!

Tiêu Phàm đột nhiên quát lên một tiếng, vận chuyển Hồn Lực, một cỗ cường đại Thiên Địa Chi Uy quét sạch xung quanh.

Giọng nói như sấm, vang vọng khắp Mộ Dung Cổ Thành, rất nhiều người mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Phủ Đệ.

- Vun vút!

Đúng lúc này, một đạo lợi mang từ một bên gào thét đánh tới, tốc độ nhanh vô cùng, xông thẳng về hướng Tiêu Phàm, muốn một kích diệt sát Tiêu Phàm.

- Hừ!

Không đợi Tiêu Phàm xuất thủ, Thạch Thánh hừ lạnh một tiếng, đưa tay một quyền đánh lên, nắm tay nhỏ không lớn, nhưng lại ẩn chứa Thiên Địa Chi Uy, giống như một viên Lưu Tinh đánh lên vậy.


Lợi mang kia ầm một tiếng nổ tung, hóa thành từng đạo kiếm khí mẫn diệt trong không trung, không lưu lại gì cả.

Ngẩng đầu nhìn lại, một thanh niên mặc huyết trường bào màu

đen yêu dị đứng lơ lửng trên không trung, đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Phàm, con ngươi đen kịt tản ra quang mang khát máu, nhìn chằm chặp Tiêu Phàm, như muốn đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi vậy.

- Tiêu Phàm, ngươi thật cũng dám đến, đến liền thôi, còn dám ở chỗ này giương oai!

Thanh niên yêu dị nhe răng cười một tiếng, bước từng bước một, quanh thân kiếm khí lượn lờ, cuồn cuộn bành trướng.

Người tới không phải người khác, chính là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt Mộ Dung Minh Nguyệt, so sánh với lúc giao thủ ở Lâu Lan Cổ Địa, khí thế trên người Mộ Dung Minh Nguyệt lại cường đại hơn không ít, hiển nhiên những ngày qua cũng không phải là không có thu hoạch gì.

Tiêu Phàm vẻ mặt không hề bận tâm, căn bản không hề nhìn thẳng Mộ Dung Minh Nguyệt một cái, Mộ Dung Minh Nguyệt mạnh lên, nhưng Tiêu Phàm hắn cũng không phải dậm chân tại chỗ.

Lúc trước có thể đánh bại hắn, bây giờ cũng có thể, huống hồ, hắn đến nơi này, tìm không phải Mộ Dung Minh Nguyệt, mà là phụ thân của hắn Mộ Dung Gia Chủ.

- Giết đệ tử Mộ Dung gia tộc của ta liền phải lấy mạng đền mạng!

Nhìn thấy Tiêu Phàm coi thường không thèm nhìn hắn, Mộ Dung Minh Nguyệt lửa giận cũng nhịn không được bộc phát ra.

Sau lưng hắn hiện lên một vòng trăng khuyết đen kịt, tản ra khí tức u sâm, cả mảnh trời trong nháy mắt trở nên đen kịt, tựa như đêm đã khuya vậy.

- Minh Nguyệt Chiến Hồn của Thiếu Chủ thật là khủng khiếp!

Tu sĩ Mộ Dung gia tộc kêu lên sợ hãi, nhao nhao lui lại đằng sau.

Chỉ cỗ khí tức kia, đã khiến bọn họ có chút không chịu được, cho dù là tu sĩ Chiến Thánh cảnh sơ kỳ, trên người cũng đông kết thành một mảnh sương lạnh, nếu không lui lại, có khả năng hóa thành băng điêu.

Minh Nguyệt Chiến Hồn, chính là Thần Phẩm Chiến Hồn, nghe đồn là thông đạo thông hướng Sâm La Địa Vực, cũng không biết là thật hay giả.


Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết thấy thế, thần sắc trở nên âm trầm hơn, Hàn Băng Chi Lực trên người đóng băng bọn họ, cơ bản không có bất kỳ sức phản kháng gì cả.

Dù là bọn hắn cũng là thiên tài, nhưng so với Yêu Nghiệt Mộ Dung Minh Nguyệt vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, Thạch Thánh cùng Tiểu Kim ngược lại bắt đầu rục rịch, nhưng mà lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm lại vang lên.

- Lui ra phía sau.

Tiêu Phàm đạm mạc phun ra một câu, liền đi tới trước người Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết, hai tay phất ra, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt trong không trung.

- Nạp mạng đi!

Mộ Dung Minh Nguyệt nhe răng cười một tiếng, lần trước bị Tiêu Phàm dọa chạy, lần này, hắn dù thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi, phải biết, nơi này chính là Mộ Dung gia tộc của hắn.

Tốc độ Mộ Dung Minh Nguyệt rất nhanh, lúc hắn tới gần, giống như một khoảng không đen tối vây lấy Tiêu Phàm, đen kịt không thấy được năm ngón tay.

Diệp Trường Sinh cùng Mộ Dung Tuyết tim cũng nhảy lên đến cuống họ, cấp độ yêu nghiệt thiên tài, quả nhiên không tầm thường.

- Chết đi, sang năm ta sẽ đốt chút tiền giấy cho ngươi!

Mộ Dung Minh Nguyệt nhìn thấy Tiêu Phàm bất vi sở động, tiếu dung trên mặt càng ngày càng đậm, sau đó tùy tiện cười ha hả.

- Phốc!

Vừa dứt lời, một tiếng vang giòn truyền ra, Mộ Dung Minh Nguyệt chỉ thấy được một đạo ánh kiếm màu trắng từ trong đôi mắt hắn xẹt qua, bốn phía trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà sau một khắc, tiếu dung trên mặt hắn trong nháy mắt cứng đờ, chỗ ngực hắn có một vết kết, máu tươi cuồng phún.

Chỉ một thoáng, cái kia màu đen thiên mạc bỗng nhiên biến mất, cùng lúc đó, Mộ Dung Minh Nguyệt cảm giác mình giống như bị một tòa núi lớn đánh trúng vậy, thân thể nhanh chóng bay ra phía sau.

Mà hết thảy này, vẻn vẹn chỉ là bởi vì một kiếm mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui