Vô Thượng Sát Thần

Ngươi vừa mới nói, ta là thứ gì?

Tiêu Phàm nói rất bình tĩnh, càng có một tia đăm chiêu, người nói Tiêu Phàm hắn là thứ gì cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt.

Đã từng thế, hiện tại cũng thế, tương lai cũng giống như thế!

- Tiểu tạp mao ở đâu ra, Chiến Thánh cảnh hậu kỳ nho nhỏ cũng dám phách lối như thế?

Giang Thiên Vũ cau mày một cái, hắn rất không thích ngữ khí Tiêu Phàm.

Người khác đều chỉ biết hắn là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ mà thôi, kỳ thật, như Tiêu Phàm nói, hắn là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, đây cũng là một trong nguyên nhân Chiến Thương khách khí đối với hắn như thế.

Tiểu tạp mao?

Đám người nghe nói như thế khóe miệng không khỏi giật một cái, cho dù là Chiến Thương cũng theo bản năng hướng phía sau lui mấy bước, hắn là biết thân phận Tiêu Phàm.

Không vì cái gì khác, Tiêu Phàm là Tu La Điện Điện Chủ cũng đủ để quét ngang Vô Song Thánh Thành.

- Lão già, ta rất bội phục dũng khí ngươi, liền Tiêu đại ca ngươi cũng dám mắng.

Sở Phiền cổ quái nhìn Giang Thiên Vũ.

- Rống ~

Cũng đúng lúc này, Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một vệt sáng hướng về Giang Thiên Vũ đánh tới, tốc độ nhanh như Bôn Lôi, vượt qua mắt người bình thường.

Con ngươi Giang Thiên Vũ hơi hơi co rụt lại, vừa nãy tâm thần hắn một mực trên người Tiêu Phàm, lại không có chú ý tới Tiểu Kim cường đại.


- Cửu Giai Hồn Thú? Vừa vặn ta còn thiếu một đầu tọa kỵ!

Giang Thiên Vũ cười ha ha một tiếng, không chút do dự đạp không mà lên, cầm một chuôi trường kiếm trong tay nộ sát mà ra.

Tọa kỵ? Nghe được hai chữ này, Tiểu Kim kém chút phát cuồng, dù là Tiêu Phàm đều chưa bao giờ coi nó thành tọa kỵ, trên đời này, Tiểu Kim thật đúng là không phát hiện còn ai dám ngồi ở trên lưng mình.

- Tha cho hắn một cái mạng chó.

Thanh âm Tiêu Phàm đột nhiên vang lên, ánh mắt nhìn về phía Giang Thiên Vũ tựa như đang nhìn một người chết.

Giang Thiên Vũ tự cao thanh cao, lại nhiều lần khiêu khích Tiêu Phàm, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không bỏ qua hắn, chỉ là hắn còn không có làm rõ ràng sự tình nơi này cho nên tạm thời vẫn không có ý định giết hắn.

- Rống!

Tiểu Kim phẫn nộ, móng vuốt bá đạo hung hăng vỗ xuống, lúc trước có thể trước mắt Chiến Hoàng Thiên miểu sát một Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, hôm nay Tiểu Kim so sánh với lúc trước chắc chắn mạnh hơn.

Tiểu Kim gầm một tiếng, toàn thân Giang Thiên Vũ run rẩy dữ dội, cảm giác thân thể bị một cỗ lực lượng to lớn áp chế, thân thể nặng tựa nghìn cân, tốc độ bỗng chậm xuống.

Cũng ngay giây phút này, móng vuốt Tiểu Kim hung hăng quất vào trên l-ng ngực hắn, máu tươi chảy ra, nếu như không phải Tiểu Kim thủ hạ lưu tình, một trảo này trực tiếp đem hắn xé nát.

Trong miệng Giang Thiên Vũ phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng phá toái không ít, thân thể hắn bay ngược ra, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Kim tràn ngập sợ hãi.

Đám người bốn phía cũng trợn to hai mắt, trong miệng đủ để nhét quả trứng vịt, những ngày qua bọn hắn đều nghe qua đại danh Giang Thiên Vũ, đây chính là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, lại bị Tiểu Kim một tay đánh bay.

- Đầu Hồn Thú này năm đó có vẻ như chỉ là Bát Giai đi, hiện tại đã đột phá Cửu Giai?


Tô Cổ Tông kinh ngạc nói.

- Hẳn là Cửu Giai đỉnh phong, ngươi không nghe thấy Tiêu Phàm trước đó nói sao, Giang Thiên Vũ cũng không phải là Chiến Thánh hậu kỳ, mà là Chiến Thánh đỉnh phong.

Lăng Thừa Đạo hít sâu một cái nói.

Mặc dù Tiêu Phàm giết một đôi nhi nữ của hắn, cừu hận trong lòng hắn đối với Tiêu Phàm vẫn còn không ít, nhưng trong đáy lòng Lăng Thừa Đạo có chút may mắn, bởi vì Tiêu Phàm cùng Lăng Phong là huynh đệ, Lăng gia hắn cuối cùng mới không bị hủy diệt.

Hiện tại cái nhìn Lăng Thừa Đạo đối với Tiêu Phàm là hết sức phức tạp, bất quá so sánh lúc trước, hắn hiện tại đã có thể suy nghĩ lý tính.

Có thời điểm, nếu như không phải Lăng Băng Điệp cùng Lăng Thiên bọn hắn muốn giết Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng sẽ không phản sát bọn hắn.

Ánh mắt Diệp Thệ Thủy phức tạp, hắn còn nhớ bản thân khinh thị Tiêu Phàm, nhưng mà hôm nay người bản thân đã từng xem thường đã để hắn hoàn toàn không nhìn thấu.

Buồn bực nhất là Giang Thiên Vũ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân thậm chí ngay cả sức hoàn thủ đều không có, sự thật chính là như thế, đối phương có một đầu Hồn Thú làm hắn chống đỡ không được, nếu như bản nhân xuất thủ, chẳng phải là...?

Giang Thiên Vũ không dám nghĩ tiếp, trong đầu hắn có chút choáng váng, Vô Song Thánh Thành mạnh nhất không phải Chiến Thánh cảnh hậu kỳ à, làm sao đột nhiên toát ra mấy tên quái vật này?

Ầm! Giang Thiên Vũ đập ầm ầm trên mặt đất, tóe lên vô số bụi bặm, mặt đất đá xanh toàn bộ nổ tung.

Không đợi Giang Thiên Vũ đứng dậy, đột nhiên một móng vuốt bá đạo từ trên trời giáng xuống, hung hăng giẫm trên l-ng ngực Giang Thiên Vũ, thanh âm xương vỡ vụn vang lên, trong miệng hắn lại phun ra mấy ngụm máu tươi.

- Rống!


Tiểu Kim hướng về phía Giang Thiên Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, sóng âm đáng sợ chấn Giang Thiên Vũ bộ mặt đều có chút vặn vẹo, trong mắt hiện đầy tơ máu.

- Bại? Vậy mà bại triệt để như vậy!

Đám người mắt trợn tròn, những người biết rõ nội tình Giang Thiên Vũ trong lòng bỗng nhiên rung động.

Người Giang gia có loại xúc động thổ huyết, năm đó Giang gia chính là hủy ở trong tay Tiêu Phàm, mãi mới chờ đến lúc đến Giang Thiên Vũ trở về, vốn cho rằng Giang gia muốn quật khởi, nhưng mà lại gặp gỡ tên sát tinh Tiêu Phàm này, chẳng lẽ Giang gia còn muốn bị hủy diệt thêm một lần sao?

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, chậm rãi hướng Giang Thiên Vũ, lạnh lùng nhìn Giang Thiên Vũ, nói:

- Hiện tại ngươi biết ta là thứ gì chưa?

Con ngươi Giang Thiên Vũ đỏ bừng, căm tức nhìn Tiêu Phàm nói:

- Ngươi một Chiến Thánh cảnh hậu kỳ làm sao có thể còn lưu ở chỗ này, không có tiến về Thần Chi Kiếp Địa?

- Ngươi không phải cũng lưu ở chỗ này sao?

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, hắn không phải người Chiến Thần Điện, càng là địch nhân Chiến Thần Điện, quy củ Chiến Thần Điện đối với hắn không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Không phải Tiêu Phàm không đi Thần Kiếp Chi Địa, mà là thời cơ chưa tới, vô luận như thế nào hắn cũng phải đi Thần Kiếp Chi Địa một chuyến.

- Ta là Chiến Thần Điện Chiến Thần Doanh, trước khi đến Thần Kiếp Chi Địa có thể xử lý sự tình Chiến Hồn Đại Lục trước, ngươi có thể so sánh sao?

Giang Thiên Vũ nhe răng cười một tiếng, giữa hàm răng tràn đầy máu tươi.

Dù là bị Tiểu Kim giẫm ở dưới chân hắn cũng là một mặt ngạo nghễ, không vì cái gì khác, liền là bởi vì hắn là người Chiến Thần Doanh?

- Chiến Thần Doanh?

Tiêu Phàm hơi nhíu mày.


- Hiện tại ngươi sợ?

Giang Thiên Vũ cười ha ha, tùy tiện nói:

- Hiện tại ngươi tự phế hai tay cút ra Vô Song Thánh Thành, Bản Thánh làm cái gì đều không phát sinh.

Nghe nói như thế, người biết rõ Tiêu Phàm một mặt đáng thương nhìn Giang Thiên Vũ, trước mặt người khác phách lối như thế cũng liền thôi, nhưng Tiêu Phàm là ai, đây chính là Tu La Điện Chủ đó, ngươi ở trước mặt hắn phách lối có ý nghĩa gì? Có khác gì tự mình tìm chết đâu?

- Chiến Thần Điện bản bộ cũng có một Chiến Thần Doanh? Ta nhớ Vô Song Thánh Thành cũng có một cái đi, lần trước còn bị toàn diệt.

Tiêu Phàm tự nhủ.

Hắn buồn bực, lần trước bản thân giết đến tận Thiên Thần Phong vậy mà không gặp được Chiến Thần Điện Chiến Thần Doanh, xem ra mình vẫn khinh thường thực lực Chiến Thần Điện.

Nghe Tiêu Phàm nói, Chiến Thương lại thập phần im lặng, miệng Tiêu Phàm thật đúng là không phải độc bình thường, bất quá Phân Điện Chiến Thần Doanh tự nhiên không thể so sánh với bản bộ.

Lúc này, Tiêu Phàm mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Giang Thiên Vũ cười nói:

- Ngươi muốn đoạn hai chân ta? Ngươi có biết ta là ai không?

- Ta hà tất phải biết ngươi là ai à, Giang Thiên Vũ ta còn chưa bao giờ sợ qua ai, hiện tại ta càng là người Chiến Thần Doanh, ngươi nếu dám đ-ng đến ta...

Giang Thiên Vũ cười lạnh nói.

Ầm! Lời nói chưa dứt, Tiêu Phàm trực tiếp một cước giẫm ở trên đầu hắn, xương cốt trên mặt kém chút vỡ vụn ra, Tiêu Phàm chậm rãi cúi xuống nói:

- Ngươi vừa nói cái gì, ngươi tên Giang Thiên Vũ?

Lục Đạo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui