Bên trong một mảnh rừng sương trắng lượn lờ, chỗ này cây cối cực kì thưa thớt nhưng lại có sương trắng mênh mông bao phủ, là một chỗ ẩn thân vô cùng tốt.
Lúc này, hơn mười đạo thân ảnh nhanh chóng xuyên qua màn sương, thỉnh thoảng truyền đến từng đạo từng đạo thanh âm.
Sau nửa ngày, tiếng bước chân ngừng lại, người đi đầu chính là Tiêu Linh Nhi, so với lúc đầu, nàng lại tiều tụy hơn không ít.
- Đại Tiểu Thư, chúng ta bây giờ phải làm sao?
Trên mặt Dịch Bằng lộ ra vẻ lo lắng.
Những người khác cũng đã rất nóng nảy, bọn họ chạy trốn thêm mấy ngày, chết bốn người, bây giờ chỉ còn lại mười hai người.
Đi tới Lâu Lan Cổ Địa, đừng nói tìm được Thần Lực Chi Tinh gì, ngay cả cọng cỏ đều không tìm được, vẫn luôn sống trong cảnh bị đuổi giết.
- Làm sao bây giờ? Đương nhiên là báo thù cho những huynh đệ tỷ muội đã chết của chúng ta.
Ánh mắt của Tiêu Linh Nhi lóe qua tia lạnh lẽo, nàng chưa từng tản ra sát khí đáng sợ như vậy.
- Linh Nhi sư muội, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ, núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt, chúng ta cứ rời khỏi đây đã rồi tính.
Sở Nguyệt vội vàng nói, nàng sợ Sở Linh Nhi chạy đi chịu chết.
- Thực lực của chúng ta quả thực không phải đối thủ của bọn họ, nhưng mọi người đừng quên, Sở gia chúng ta là Luyện Dược Thế Gia có lịch sử ngàn năm, chúng ta không chỉ cứu người mà còn giết người!
Tiêu Linh Nhi lạnh giọng nói.
- Đại Tiểu Thư, ý ngươi là dùng độc dược giết bọn chúng? Như thế có phải quá vô nhân đạo hay không, chẳng may giết lầm người vô tội thì sao?
Một người trẻ tuổi của Sở gia mở miệng nói.
- Nhân đạo, lúc này còn nói cái gì mà nhân đạo, bọn chúng muốn giết chúng ta, chúng ta giết bọn chúng có gì kỳ quái sao?
Lại một người cười lạnh nói.
Những người khác cũng gật đầu, những ngày qua bọn hắn sống quá khổ sở, bọn họ đều là thiên tài Sở gia, chưa bao giờ bị người khác truy sát.
Tức giận này còn chưa được phát tiết ra, trong lòng bọn họ vẫn luôn khó chịu.
- Nếu như lạm sát kẻ vô tội thì đúng là vô nhân đạo, đây cũng là nguyên nhân ta vẫn luôn không sử dụng độc dược.
Tiêu Linh Nhi ra hiệu đám người trật tự:
- Nhưng mà mọi người có phát hiện ra không, mảnh Cổ Địa này, ngoại trừ lác đác một vài thảm thực vật ra, căn bản không có bất kỳ sinh linh gì.
- Không sai, ở nơi này căn bản sẽ không lạm sát người vô tội.
Đám người nhao nhao phụ họa nói.
- Trước đó ta chỉ muốn giết chết bọn chúng, đáng tiếc bọn chúng đuổi theo quá chặt, hơn nữa xung quanh tương đối rộng, muốn dùng độc dược giết chết bọn chúng rất khó, nhưng mà chỗ này lại không giống.
Khóe miệng Tiêu Linh Nhi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Nói đến đây, trong tay Tiêu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện hai bình ngọc, một đỏ một trắng, Tiêu Linh Nhi mở ra bình ngọc màu trắng trước, lấy ra từng viên đan dược màu trắng, đưa cho đám người nói:
- Mọi người ăn giải dược trước.
Đám người nào dám do dự, có một vài Cửu Phẩm độc dược cho dù là Chiến Thánh đỉnh phong cũng có thể độc chết, đừng nói đến tu sĩ dưới Chiến Thánh cảnh trung hậu kỳ.
- Linh Nhi sư muội, đây là độc dược gì? Có thể độc chết bọn chúng không?
Tiêu Nguyệt hỏi.
- Thứ này tên là Hoa Khai Tam Nhật, đây là một loại độc dược loại khí ta tự mình điều chế, ta đã từng thử, Hồn Thú Cửu Giai hậu kỳ hoàn toàn không có sức chống cự, về phần Cửu Giai đỉnh phong thì không biết.
Tiêu Linh Nhi nói ra.
- Hoa Khai Tam Nhật?
Đám người chấn kinh, nhưng tên lại có chút cổ quái, Dịch Bằng nhịn không được hỏi:
- Đại Tiểu Thư, độc này vì sao lại gọi là Hoa Khai Tam Nhật?
- Đến thời điểm đó ngươi sẽ biết.
Tiêu Linh Nhi cười thần bí, sau đó nhẹ nhàng gỡ nắp bình ngọc đỏ ra, khí màu đỏ lan tràn, lúc hòa vào sương mù màu trắng chớp mắt liền không thấy gì nữa, giống như chưa từng xuất hiện.
Cũng đúng lúc này, bên ngoài rừng lại xuất hiện mấy chục thân ảnh, người đi đầu chính là Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt.
- Đúng là rất biết chạy, Sở gia không phải Luyện Dược Thế Gia ngàn năm à, người không biết còn cho là luyện dược thiên phú của bọn chúng đều dùng cho việc chạy trốn.
Độc Cô Tướng Đình cười nhạt một tiếng, quạt phe phẩy nhè nhẹ, vẻ mặt đắc ý nhìn.
- Lần này, bọn chúng ai cũng đừng hòng trốn.
Mộ Dung Minh Nguyệt lại lộ ra nụ cười quỷ dị, sát khí lạnh lẽo lan tràn:
- Độc Cô Tướng Đình, các ngươi đi vào từ bên này, chúng ta đi vào từ bên kia, thế nào?
Độc Cô Tướng Đình cau mày một cái, lập tức nhếch miệng cười nói:
- Rất đúng ý ta.
Dứt lời, Độc Cô Tướng Đình dẫn đầu đi vào trong rừng, người Độc Cô gia tộc nhao nhao tiến lên, có Độc Cô Tướng Đình ở đây, tu sĩ dưới Chiến Thần cảnh bọn họ hoàn toàn không kiêng kỵ.
Nhìn đám Độc Cô Tướng Đình biến mất, Mộ Dung Minh Nguyệt mang theo người Mộ Dung gia tộc tiến vào từ một chỗ khác.
Bên trong núi sương trắng mênh mông, mặc dù không tới mức không nhìn thấy năm ngón tay, nhưng phạm vi có thể nhìn thấy được cũng chỉ có một hai trượng, hơn nữa, sương mù này còn có thể ngăn cản Hồn Lực khuếch tán.
Trước khi đi vào rừng, tất cả mọi người rất hăng hái, nhưng mà sau khi đi vào mới phát hiện, mảnh rừng này lộ ra vẻ kì quái.
Đám Mộ Dung Minh Nguyệt đi rất chậm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn phía, luôn cảm giác khu rừng này không đơn giản.
- Thiếu Chủ, thiếu chủ có ngửi thấy một mùi hương hoa không?
Đột nhiên, một người trong đó mở miệng nói.
- Hương hoa gì?
Lông mày Mộ Dung Minh Nguyệt nhíu lại, trong lòng có dự cảm bất an.
- Ta cũng ngửi thấy, thơm quá.
- Ta cũng vậy, ta ta cảm giác Hồn Lực đang tăng vọt, giống như có loại cảm giác muốn đột phá.
Mấy tu sĩ tham lam hít lấy không khí, trên mặt hiện lên tiếu dung hưởng thụ, giống như sợ bỏ lỡ cái gì đó vậy.
- Tất cả mọi người ngừng thở!
Mộ Dung Minh Nguyệt quát to một tiếng, hắn cảm giác Hồn Lực trong người mình cũng bắt đầu rục rịch.
Loại cảm giác này, tuyệt đối không phải dấu hiệu Hồn Lực mạnh lên, mà là dấu hiệu Hồn Lực bạo động, một khi mất đi khống chế, đoán chừng sẽ tự bạo mà chết.
Nhưng mà mặc cho hắn gào thét như thế nào, những tu sĩ đắm chìm trong hương hoa căn bản bất vi sở động, trong lỗ mũi của bọn họ đã bắt đầu chảy ra máu tươi.
Dù vậy, trên mặt bọn họ vẫn hiện lên tiếu dung, lấy bọn họ làm trung tâm, một cỗ Hồn Lực cuồng bạo đang dao động, ngưng tụ thành một vòng xoáy Hồn Lực, giống như từng đoá từng đoá hoa Hồn Lực đang nở rộ.
Hoa Hồn Lực càng lúc càng lớn, khí tức trên người tu sĩ càng ngày càng mạnh, như có một sức mạnh kích phát tiềm năng của bọn họ vậy.
- Đây là độc tố Hồn Lực? Là người Sở gia đang giở trò!
Mộ Dung Minh Nguyệt bỗng nhiên hiểu rõ, sắc mặt hơi thay đổi một chút:
- Nhanh, tất cả mọi người rời khỏi nơi này!
Nhưng mà, cho dù hắn gào thét thế nào, căn bản không ai để ý tới hắn, những người kia, hoàn toàn đắm chìm vào bên trong.
- Giết người Sở gia ta, mà muốn rời đi dễ dàng như vậy sao?
Lúc này, một giọng nói ung dung quanh quẩn trong không khí, giọng nói này chính là của Tiêu Linh Nhi.
- Cút ra đây cho ta.
Mộ Dung Minh Nguyệt hét lên giận dữ.
Hắn đưa tay vung lên, một trận gió lốc quét qua, muốn thổi tan sương mù bốn phía, đáng tiếc, những người kia vẫn không có chút phản ứng nào.
- Đừng phí công vô ích, những người này nếu như không tiêu hao hết huyết khí thì vĩnh viễn không có khả năng tỉnh lại, đây chính là cái giá mà các ngươi giết chết người Sở gia ta.
Giọng nói của Tiêu Linh Nhi tiếp tục vang lên.
- Bọn hắn mà chết, toàn bộ Sở gia các ngươi đều phải chôn cùng!
Trong mắt Mộ Dung Minh Nguyệt lóe lên quang mang tà dị, sau đó một sức mạnh nâng toàn bộ người Mộ Dung gia tộc lên, bắn ra khỏi khu rừng.
Sau một khắc, Tiêu Linh Nhi mang theo người Sở gia xuất hiện ở vị trí người Mộ Dung gia tộc, Dịch Bằng nhìn qua phương hướng đám Mộ Dung Minh Nguyệt rời đi, kinh ngạc nói:
- Hoa Khai Tam Nhật, ta rốt cục hiểu rõ là có ý gì, trong vòng ba ngày, huyết khí không ngừng tăng vọt, cuối cùng khô kiệt, cũng giống như đóa hoa vậy, chỉ nở rộ ba ngày, ba ngày sau chính là khô héo.
- Không sai, đáng tiếc trước đó không gặp được chỗ như vậy, bằng không người Sở gia cũng không cần chết.
Tiêu Linh Nhi gật gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Người Mộ Dung gia tộc đã tàm tạm, lại đi nhìn xem người Độc Cô gia tộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...