- Phàm Nhi, đi thôi.
Lúc các vị Trưởng Lão Sở gia rời đi, một lúc lâu sau, Sở Lăng Vi mới nhìn về phía Tiêu Phàm, lại phát hiện Tiêu Phàm đang ngây ngốc.
- Tiêu Phàm, ngươi đang suy nghĩ gì?
Hề Lão cũng đi tới, sắc mặt của hắn đã tốt hơn nhiều, nhưng mà vẫn có chút trắng bệch, hiển nhiên là do huyết khí tiêu hao quá độ, trong thời gian ngắn không kịp khôi phục.
- Hai người Sở Vân Phi cùng Đại Trưởng Lão trốn vào trong hư không liệt phùng, bọn họ nắm chắc có thể sống sót như vậy?
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Hắn biết rõ, bên trong hư không liệt phùng cực kỳ nguy hiểm, dù là Chiến Thần cảnh cũng chưa chắc dám tuỳ tiện đi vào trong đó.
Nhưng Sở Lăng Tiêu lại không chút do dự đem con trai của hắn đạp vào hư không liệt phùng, Đại Trưởng Lão cũng trước tiên trốn vào trong đó, cái này cũng quá không phù hợp với lẽ thường.
- Bởi vì chỗ này gần Thần Kiếp Chi Địa.
Hề Lão nói ra lời không khiến người ta chết khiếp không thôi.
- Thần Kiếp Chi Địa?
Tiêu Phàm vẫn như cũ vô cùng nghi hoặc, nhưng mà đây cũng là điều hắn không nghĩ tới:
- Cho dù gần Thần Chi Kiếp Địa, nhưng đi vào bên trong hư vô, cũng cửu tử nhất sinh chứ?
Hề Lão cười lắc lắc đầu nói:
- Đi vào bên trong không gian loạn lưu, quả thực rất nguy hiểm, nhưng tu vi Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, chỉ cần vận khí không phải quá kém, không đụng tới Hư Vô Phong Bạo thì sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Tiêu Phàm vẫn có chút không hiểu, cho dù không gặp phải Hư Vô Phong Bạo, vậy trong hư vô liệt phùng hẳn cũng là Hắc Ám tối tăm đi, sao có thể tìm được Thần Chi Kiếp Địa chứ?
- Kỳ thật, việc không có phức tạp như ngươi tưởng tượng, bên trong hư không liệt phùng cũng có tia sáng.
Hề Lão giống như đi guốc trong bụng Tiêu Phàm vậy, sớm đã nhìn thấu tất cả.
Hắn không sợ phiền giải thích cho Tiêu Phàm:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, Sở gia Cổ Địa là một sao trời nhỏ, kỳ thật các Cổ Tộc Cổ Địa khác cũng giống vậy, đều có thể xem là sao trời.
Mà Thần Chi Kiếp Địa đối với Sở gia Cổ Địa mà nói, có thể gọi là sao trời lớn, những sao trời này có một điểm giống nhau, chính là bọn chúng đều còn đang xoay quanh Chiến Hồn Đại Lục sao trời to nhất này.
Xé mở hư không, tiến vào bên trong hư không liệt phùng, muốn tìm các sao trời nhỏ khác có lẽ rất phiền phức, nhưng mà tìm tới Thần Kiếp Chi Địa một sao trời lớn như vậy vẫn là không quá khó.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao Cổ Tộc không lo lắng ngoại nhân tiến vào Cổ Thành của bọn họ, độ khó của việc muốn từ địa phương khác tiến vào những Cổ Địa này còn khó hơn mấy trăm, thậm trí mấy nghìn lần từ Cổ Địa tiến vào Chiến Hồn Đại Lục hoặc là Thần Kiếp Chi Địa.
- Ta đã hiểu.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn rốt cục đã có nhận biết rõ ràng về những Cổ Địa này.
Nếu như nói Chiến Hồn Đại Lục giống như hệ mặt trời kiếp trước, vậy những Cổ Địa này chẳng phải tương đương với những hành tinh khác xoay quanh, điểm này Tiêu Phàm hiểu rất rõ.
Hơn nữa hư không liệt phùng giống như vũ trụ bao la, mặc dù lạnh, Hắc Ám, nhưng là vẫn có tia sáng tồn tại, đối với cường giả Chiến Thánh cảnh mà nói, muốn tìm đến những sao trời kia cũng không khó.
Nghĩ đến điểm này, Tiêu Phàm cũng không còn lo lắng chuyện Sở Vân Phi cùng Đại Trưởng Lão nữa, nếu xé rách hư không rời khỏi nơi này, bọn họ đã tiến vào bên trong hư không liệt phùng, muốn một lần nữa xuất hiện ở nơi này sẽ rất khó.
- Nếu việc ở đây đã xong, ta cũng nên trở về Nam Vực, Tiêu Phàm, lần này thực sự may mà có ngươi.
Hề Lão khẽ mỉm cười nói.
Lần này đến Sở gia Cổ Địa, Hề Lão cũng thu hoạch được không ít, quan trọng nhất là Tiểu Thiên Địa của hắn đã khởi tử hổi sinh, mặc dù trả giá lớn nhưng hắn rất tự tin, lần này nhất định có thể đủ trùng kích Chiến Thần cảnh.
- Phàm Nhi, ta cũng chuẩn bị trở về Nam Vực xem xem gia tộc một chút.
Tiêu Hạo Thiên cũng đột nhiên nói ra.
- Phải là ta may mà có Hề Lão mới đúng.
Tiêu Phàm lắc đầu, trịnh trọng thi lễ với Hề Lão, sau đó lại nói:
- Gia gia, Hề Lão cũng về Nam Vực, vừa hay tiện đường, một thời gian nữa con trở về thăm gia gia.
Hắn trợ giúp Hề Lão chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, nhưng mà Hề Lão lại bất chấp tính mạng cứu một nhà bọn họ, giúp bọn hắn giải quyết việc Sở gia.
Nếu như không có Hề Lão, đừng nói không thể thuận lợi cứu Sở Lăng Vi ra, hắn cũng không tránh được đánh một trận ác chiến với người Sở gia, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.
Về phần Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Phàm đã chữa trị tốt thương thế cho hắn, đi theo Hề Lão trở về, Tiêu Phàm cũng không lo lắng, vốn Tiêu Phàm còn chuẩn bị cho hắn một cái Cửu Phẩm Chiến Hồn, nhưng mà tạm thời vẫn để lại, chờ về sau trở lại Tiêu gia lại tính toán sau.
Hề Lão cũng vui vẻ tiếp nhận một lễ này, lần này hắn tổn thất cũng không nhỏ, chí ít tổn thất trăm năm thọ nguyên, nhưng mà Hề Lão cảm thấy cái này rất đáng giá.
- Sư tổ, Lăng Vi có một yêu cầu quá đáng.
Nhìn thấy Hề Lão chuẩn bị rời đi, Sở Lăng Vi vội vàng thi lễ nói.
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta có thể đáp ứng, nhưng ta sẽ không ở lại Sở gia Cổ Địa.
Hề Lão nhìn Tiêu Phàm, cuối cùng vẫn là gật đầu nói.
- Vậy thì cảm ơn sư tổ.
Sở Lăng Vi nào sẽ cự tuyệt chứ, cho dù bây giờ nàng đã khôi phục lại Chiến Thánh đỉnh phong, nàng vẫn nhìn không thấu Hề Lão.
Hơn nữa biểu hiện hôm nay của Hề Lão, đã đủ để áp đảo tất cả Trưởng Lão Sở gia.
- Vậy ta cáo từ, Tiêu Phàm, ngươi sau này có tính toán gì?
Hề Lão hỏi.
- Nơi này mặc dù phong ấn, nhưng ta cũng muốn bố trí Hồn Giới để đề phòng vạn nhất, Chiến Hồn Đại Lục lớn như vậy, ta cũng chuẩn bị đi xem xét một chút.
Tiêu Phàm nhìn phía sau nói.
- Ca, muội muốn đi cùng.
Tiêu Linh Nhi cũng vội vàng mở miệng nói.
Tiêu Phàm mỉm cười, không nói gì thêm, hắn tất nhiên không muốn mang Tiêu Linh Nhi theo, hắn không phải thật sự đi du ngoạn, mà là đi tu luyện, tùy thời đều có thể nguy hiểm tính mạng.
So với việc đi theo mình, ở Sở gia Cổ Địa nhất định an toàn hơn nhiều.
- Nếu như có thể, ta sẽ để ngươi đi một chuyến Thần Kiếp Chi Địa, ta nghĩ ngươi sẽ thu hoạch được không ít.
Hề Lão cười cười, để lại một câu nói liền mang Tiêu Hạo Thiên đi mất không thấy tăm hơi.
- Thần Kiếp Chi Địa sao?
Tiêu Phàm hơi hơi trầm ngâm, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
- Phàm Nhi, ngươi nói ngươi sẽ bố trí Hồn Giới, chẳng lẽ ngươi là Hồn Điêu Sư?
Sở Lăng Vi đột nhiên hơi hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói, nàng phát hiện, nhi tử này của bản thân có rất nhiều khả năng ngoài dự kiến của nàng.
- Chẳng lẽ Tu La Điện Chủ là vạn năng sao?
Tiêu Linh Nhi cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Cũng khó trách nàng kinh ngạc như vậy, tuổi tác của Tiêu Phàm với nàng tương đương nhau, vậy mà không chỉ là cường giả Chiến Thánh cảnh trung kỳ, hơn nữa còn là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, lại còn là một Hồn Điêu Sư.
- Hiểu sơ một chút.
Tiêu Phàm gật đầu cười một tiếng.
- Nếu như cha ngươi ở chỗ này thì tốt quá.
Sở Lăng Vi hốc mắt đỏ lên, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh.
Tiêu Phàm vỗ vỗ lưng Sở Lăng Vi, an ủi:
- Mẹ, mẹ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được cha trở về.
- Mẹ chỉ hi vọng huynh muội các ngươi bình an, đây cũng là nguyện vọng của cha ngươi.
Nước mắt trong hốc mắt Sở Lăng Vi trong nháy mắt biến mất, mặc dù giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng nàng lại hết sức kiên cường.
Tiêu Phàm cùng Tiêu Linh Nhi trầm mặc không nói, bọn hắn cũng không biết an ủi mẹ thế nào, bọn họ sao có thể không muốn cả nhà đoàn tụ chứ?
Đột nhiên, Tiêu Phàm giống như nhớ tới cái gì, mở ra bàn tay ra, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một khối tử sắc ngọc bội:
- Mẹ, ngọc bội kia đến cùng có tác dụng gì?
- Ngọc bội kia không phải đã cho Sở Lăng Tiêu sao?
Tiêu Linh Nhi trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, mà Sở Lăng Vi lại không muốn nhìn ngọc bội kia thêm một cái.
Tiêu Phàm không giải thích nhiều, ngọc bội đưa cho Sở Lăng Tiêu, chỉ là hắn mô phỏng tử sắc ngọc bội điêu khắc ra mà thôi, bởi vì ẩn chứa Bất Hủ Chi Lực, cho dù bóp nát, cũng có thể trong nháy mắt phục hồi như cũ, cho nên Sở Lăng Tiêu căn bản là nhìn không ra.
- Ngọc bội kia, kỳ thật cũng không phải là chìa khoá kho báu.
Sở Lăng Vi truyền âm cho Tiêu Phàm.
- Cái gì?
Tiêu Phàm thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi, trong mắt đều là vẻ khó tin, chẳng lẽ tử sắc ngọc bội còn có bí mật lớn gì đó hay sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...