Giờ phút này, một mảnh sinh cơ dạt dào bên ngoài sơn cốc đang đứng vô số tu sĩ, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào trong sơn cốc.
Trung tâm sơn cốc, trên hư không có chín cái vòng xoáy màu đỏ, bên trong vòng xoáy màu đỏ lại tản ra một cỗ khí tức khắc nghiệt, người xem vô cùng kĩnh hãi, chỉ dám đứng nhìn.
- Nơi đó thực sự là Chiến Đế Truyền Thừa ư? Ta tại sao cảm thấy trong đó lại giống như một cái chiến trường vậy?
- Nên không lầm thì nghe nói động phủ này là do Triệu Vô Bệnh và Tôn Tuyệt ngẫu nhiên phát hiện, hai người bọn họ không dám tự tiện xông vào, cho nên nói cho tất cả mọi người.
- Tốt như thế? Ta thấy đây căn bản là một cái bẫy, nếu như thực sự là Chiến Đế Truyền Thừa thì bọn hắn đã âm thầm độc chiếm rồi, còn đến phiên chúng ta sao?
- Bẫy rập? Bọn hắn vẫn chưa đến mức dám lừa tất cả chúng ta đâu, trừ phi bọn hắn muốn bị diệt tộc.
Đám người khe khẽ bàn luận, rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn về phía mấy người đang đứng bên rìa sơn cốc, chính là Triệu Vô Bệnh, Tôn Tuyệt và đám người Lạc Trần.
- Triệu Vô Bệnh, ta không có lừa ngươi, chỉ là ngươi không cách nào có thể tiến vào mà thôi.
Tôn Tuyệt nhìn chằm chằm mấy vòng xoáy màu đỏ nơi xa, ống tay áo bên trái rỗng tuếch.
Mấy tháng trước, Tôn gia đã phát hiện động phủ truyền thừa của cường giả, đáng tiếc nghĩ hết biện pháp cũng vô pháp tiến vào, đành phải để Độc Nha Tiểu Đội thủ hộ ở bên ngoài sơn cốc.
Lần trước bị đám Tiêu Phàm ngẫu nhiên từ một sơn động khác xông vào, việc này làm cho Tôn Tuyệt thập phần tức giận.
Lần này, hắn lấy động phủ này ra làm thẻ đánh bạc, để Triệu Vô Bệnh đi giết chết Tiêu Phàm.
Thế nhưng, Triệu Vô Bệnh cũng vô pháp thông qua vòng xoáy màu đỏ để tiến vào bên trong động phủ truyền thừa, Tôn Tuyệt dứt khoát lấy danh nghĩa của hắn và Vô Bệnh đem tin tức này truyền ra ngoài.
Triệu Vô Bệnh không nói, thần sắc có chút khó coi, hắn đã đứng trước một núi bảo vật rồi lại không thể chạm tay vào, điều này còn khó chịu hơn cả ăn phải chuột chết.
- Tôn Tuyệt huynh, ngươi đã nói bọn Tiêu Phàm đã từng vào bên trong?
Lạc Trần một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói, sâu trong đáy mắt đều là sự tham lam.
- Không sai, bọn hắn khẳng định được một chút đồ vật.
Tôn Tuyệt gật đầu, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Vô Bệnh nói:
- Triệu Vô Bệnh, ngươi nói ngươi giết chết Tiêu Phàm, đồ vật trên người Tiêu Phàm không phải ngươi đã lấy rồi chứ?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lạc Trần lập tức trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Vô Bệnh.
- Ta chỉ giết hắn, nhưng không lấy được thứ gì, tin hay không thì tùy.
Triệu Vô Bệnh lắc đầu, bề ngoài xem ra rất bình tĩnh nhưng nội tâm rất không yên, bởi vì hắn căn bản không có giết chết Tiêu Phàm, ngược lại bị Tiêu Phàm kém chút giết chết, cũng may chạy nhanh nên mới nhặt về một mạng.
- Ngươi nói ta làm sao tin ngươi đây? Nếu ngươi quả thật giết chết Tiêu Phàm thì Hồn Giới của ca ca ta sẽ nằm trong tay ngươi
Ánh mắt Tôn Tuyệt lập tức trở nên lạnh lùng, một cỗ sát khí từ trên người hắn lặng yên dâng lên.
- Cho dù ta không có giết Tiêu Phàm nhưng sự tình đã đến nước này thì ngươi còn muốn gì?
Triệu Vô Bệnh một bụng lửa giận, bản thân dù sao cũng đường đường là top ba Viện Bảng, lại bị Tôn Tuyệt chỉ trỏ?
Huống chi, sự tình đi tới một bước này đã không thể cải biến, Tôn Tuyệt ngươi tuy mạnh nhưng ở trước mặt ta ngươi là cái thá gì?
Tôn Tuyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cho tới bây giờ, không ai dám gạt Tôn Tuyệt ta, nếu như Tiêu Phàm không chết...
- Tiêu Phàm!
Tôn Tuyệt còn chưa dứt lời thì Lạc Trần đã lạnh lùng hô lên một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về bốn nhân ảnh đang đi đến, bốn người kia chính là nhóm của Tiêu Phàm?
- Triệu Vô Bệnh, ngươi lừa ta!
Tôn Tuyệt phẫn nộ nhìn Triệu Vô Bệnh, khí thế mạnh mẽ từ trên người hắn bộc phát.
Thần sắc Triệu Vô Bệnh lạnh lùng, sát khí đằng đằng nhìn mấy người Tiêu Phàm phía xa, từ lúc tu luyện đến giờ thì hắn chưa bao giờ bị ăn thiệt thòi, cho dù là Khúc Lân xếp hạng thứ hai, hay đệ nhất Vân Lạc Vũ cũng chỉ thắng hắn một bậc mà thôi.
Tôn Tuyệt muốn giết Tiêu Phàm, Triệu Vô Bệnh hắn cũng muốn!
- Hiện tại giết hắn cũng không muộn!
Triệu Vô Bệnh đột nhiên mở miệng nói, thân thể xạ kích về đám người Tiêu Phàm.
Lạc Trần và Tôn Tuyệt nhìn nhau, cũng không chần chờ, đại bộ phận người ở đây đều là học viên của Chiến Vương Học Viện, chỉ cần mấy người hiệu triệu một tiếng thì đám người Tiêu Phàm hẳn phải chết.
Cơ hội tốt như thế này bọn hô làm sao có thể bỏ lỡ?
Mấy người Tiêu Phàm vừa mới chạy tới sơn cốc, trong nháy mắt đã cảm nhận được mấy cỗ sát khí nồng đậm, quay đầu nhìn lại đúng lúc nhìn thấy Triệu Vô Bệnh đang tăng tốc đánh tới.
- Còn dám tới nơi này, ta đúng là phục lá gan ngươi, lần này xem ngươi chạy chỗ nào.
Triệu Vô Bệnh thấy Tiêu Phàm nhìn mình, thần sắc lập tức lạnh lẽo, bất quá, hắn cũng không có lập tức xuất thủ.
Một kiếm kia vẫn còn in sâu trong ký ức của hắn, bằng vào một mình hắn thì không thể nào là đối thủ của Tiêu Phàm, chỉ có thể chờ những người khác vây quanh, đến lúc đó mấy người Tiêu Phàm chắp cánh cũng khó thoát.
- Chạy? Ta nhất định phải chạy sao?
Tiêu Phàm trong lòng thầm nhủ, híp hai mắt lại, chẳng qua khi hắn nhìn thấy đám người Tôn Tuyệt và Lạc Trần phía sau thì thần sắc bắt đầu ngưng trọng.
Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử thấy thế liền nhao nhao đề phòng nhìn bốn phía, bốn người tựa lưng vào nhau tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
- Lần này, Tiêu Phàm không cách nào thoát được, dám khiêu khích uy nghiêm Chiến Vương Học Viện ta, diệt sát đệ tử tứ đại gia tộc, muốn sống cũng khó.
- Đúng vậy, Lạc Trần và Triệu Vô Bệnh đều là cường giả top năm Viện Bảng, Tiêu Phàm mặc dù giết chết Địch Hàn, nhưng lại không cùng cấp độ so với Lạc Trần và Triệu Vô Bệnh.
- Ai bảo hắn cuồng vọng như thế, đệ tử của một cái gia tộc tam lưu, mới vừa đi tới Đại Yên Vương Triều liền huyên náo một trận, Yến Thành cũng không phải cái nơi thâm sơn cùng cốc Tiêu Thành kia có thể sánh.
Đám người thấy thế liền nhìn sang bên này, rất nhiều người lộ ra vẻ khinh thường, có lẽ là xuất phát từ ghen ghét, có lẽ là giữ gìn tôn nghiêm của Chiến Vương Học Viện, bọn hắn đều rất hận Tiêu Phàm.
- Tiêu Phàm, không thể không nói, ta rất bội phục đảm lượng của ngươi, khuynh hướng hổ sơn hành (biết rõ trong núi có hổ mà còn tiến vào)!
Tôn Tuyệt đi tới gần, nhe răng cười nhìn Tiêu Phàm.
- Ngươi xem mình là hổ sao? Nhiều nhất chỉ là một con chó con mà thôi.
Tiêu Phàm chẳng những không sợ ma còn cười tợn.
- Ngươi tự tìm cái chết.
Trong ngực nộ khí ngập trời.
- Ta nói sai sao?
Tiêu Phàm khinh thường, lập tức nâng ngón tay lên, từ trên người Tôn Tuyệt, Triệu Vô Bệnh và Lạc Trần đảo qua, cười lạnh nói:
- Ngươi, ngươi, còn có ngươi, nếu có gan thì từng người một lên, ta một kiếm chém một tên! Nếu như cả ba người các ngươi không có gan mà cùng xông lên thì ta vẫn có thể giết chết như thường!
Cuồng!
Con ngươi mọi người co rụt lại, Tiêu Phàm này cũng quá phách lối, ngươi cho rằng ba người Triệu Vô Bệnh là cải trắng không bằng, một kiếm một người?
Tùy tiện một người ngươi đều chưa chắc là đối thủ, huống chi ba người.
Lạc Trần vô cùng phẫn nộ, chuẩn bị tiến lên diệt Tiêu Phàm, nhưng ánh mắt của hắn trong lúc vô tình đảo qua Tôn Tuyệt và Triệu Vô Bệnh, hắn phát hiện sắc mặt hai người kìm nén đến đỏ bừng, trong lúc nhất thời chỉ biết câm nín.
- Tôn Tuyệt lần trước thua ở trong tay Tiêu Phàm, chẳng lẽ Triệu Vô Bệnh cũng như thế?
Lạc Trần kinh ngạc nói:
- Hẳn là như thế, Tôn Tuyệt mời Triệu Vô Bệnh giết Tiêu Phàm, Tiêu Phàm còn đang sống rất tốt, nhất định là Tiêu Phàm thắng, xem ra thực lực tên Tiêu Phàm này cũng không yếu.
Tiêu Phàm sở dĩ dám nói như vậy, chính là biết Tôn Tuyệt và Triệu Vô Bệnh không dám, chỉ cần không phải một lúc trăm người lao đến thì hắn cũng không sợ hãi.
- Tiểu tử, ngươi đừng tưởng giết được Địch Hàn thì sẽ khẩu xuất cuồng ngôn, nhìn ta trảm ngươi.
Một thanh niên mặc đồng phục của Chiến Vương Học Viện hét lên một tiếng lao lên, thanh kiếm đâm thẳng vào Tiêu Phàm, Ngũ Phẩm Chiến Hồn: Xích Huyết Lôi Hổ trên đỉnh đầu gầm thét.
Tiêu Phàm coi thường nhìn thanh niên đối diện, chỉ là Chiến Tôn hậu kỳ mà thôi, chẳng lẽ còn mạnh hơn đám Triệu Vô bệnh sao?
- Tiểu tử này bị dọa sợ rồi? Thậm chí ngay cả hoàn thủ cũng không dám.
Đám người cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
Vào lúc kiếm của thanh niên còn cách Tiêu Phàm ba thước, lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên động.
Một đạo ánh kiếm màu đỏ từ trên người Tiêu Phàm phóng lên tận trời, huyết sắc như hồng, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Phốc phốc!
Một cái đầu lâu bay lên, Ngũ Phẩm Chiến Hồn: Xích Huyết Lôi Hổ tức thì bị một kiếm chém chết, ngay sau đó, một cột máu từ trên cổ thanh niên kia phun ra, thi thể phù phù một tiếng quỳ rạp trên đất.
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, trong lòng bỗng nhiên rung động, tất cả đều kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.
Một kiếm, chỉ một kiếm đã chém bay đầu cường giả Chiến Tôn cảnh hậu kỳ, cái này cũng quá đáng sợ đi, quan trong là mọi người ở đây đều không thấy Tiêu Phàm làm sao mà xuất ra một kiếm kia.
Trong lúc nhất thời, toàn trường câm như hến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...