Vô Thượng Sát Thần

Trong rừng sâu u ám ẩm ướt, hai thân ảnh lúc đó ghé qua, hai người không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm cùng Long Vũ, hai người trên đường đi luôn trầm mặc, ai cũng không mở miệng.

Trong rừng rất âm u, ngẫu nhiên va va chạm chạm, ngay từ đầu, Long Vũ còn lo lắng Tiêu Phàm không đi được đường xa, muốn mang hắn phi hành, có điều lại bị Tiêu Phàm cự tuyệt.

Vượt quá nàng dự kiến, liên tục ba ngày đi đường, Tiêu Phàm hoàn toàn không biết mỏi mệt. Mặc dù hắn không có bất kỳ tu vi gì, nhưng lại đi lại nhẹ nhàng, mạnh mẽ như bay.

Tiêu Phàm đi ở phía trước, Long Vũ theo sát phía sau, thủ hộ bên người Tiêu Phàm.

Hơn ba tháng ở chung, Long Vũ đã coi Tiêu Phàm là người nàng yêu quý nhất, bây giờ rời đi, ai biết rõ về sau còn có thời gian ở cùng Tiêu Phàm không?

Long Vũ rất trân quý thời gian hiện tại, nàng cảm thấy, hiện tại Tiêu Phàm chính là thuộc về nàng.

- Bạo Loạn Chi Hải này thật là rộng lớn, muốn đi ra ngoài, đoán chừng không dễ dàng.

Tiêu Phàm rốt cục mở miệng nói.

Hắn mặc dù biết rõ phương pháp tiến vào Vô Song Thánh Thành, nhưng mà nơi này đã ở chỗ sâu Bạo Loạn Chi Hải, có thể truyền nhập vào vòng xoáy thiên địa linh khí Vô Song Thánh Thành, cũng căn bản sẽ không xuất hiện ở nơi này, bằng không mà nói, Tiêu Phàm đã sớm rời đi thông qua Vô Song Thánh Thành.

- Đúng vậy, trước đó ta tìm ra đường rời đi trong bảy tám ngày, cuối cùng lại phát hiện càng đi càng sâu. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì.

Long Vũ cười hì hì nói.

Trên mặt nàng luôn luôn tràn đầy nụ cười, duy trì sự tự tin và sáng sủa.

Hai người tiếp tục tiến lên, hai người bọn hắn không cố định phương hướng nào, ở nơi Bạo Loạn Chi Hải này, có hai loại tình huống vô cùng nguy hiểm, bất luận là kẻ nào cũng phải đặc biệt chú ý.


Tình huống thứ nhất là Hồn Thú, bất luận là Bát Giai hay là Cửu Giai Hồn Thú, bọn chúng nhìn thấy nhân loại liền sẽ phát cuồng, liều chết công sát.

Tình huống thứ hai là thiên địa linh khí bạo loạn, xác suất gặp phải tình huống này không lớn, nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện, bọn hắn không thể không cẩn thận.

Nghe đồn, cho dù là tu sĩ Chiến Đế cảnh lâm vào bên trong vòng xoáy bạo loạn thiên địa linh khí, cũng sẽ bị quấy đến vỡ nát. Vận khí Tiêu Phàm bọn hắn coi như không tệ, tiến vào nơi này lâu như vậy, còn chưa gặp qua vòng xoáy thiên địa linh khí chân chính lần nào.

- Ta tin ngươi.

Tiêu Phàm mỉm cười, phát ra cảm kích cùng tín nhiệm từ nội tâm đối với Long Vũ.

Ba tháng thời gian này, tu vi Long Vũ cũng tiến thêm một bước, đột phá đến Chiến Đế cảnh đỉnh phong, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng được, nữ hài sáng sủa hoạt bát như Long Vũ vậy mà nắm giữ Băng Tộc Huyết Mạch lạnh lẽo.

Hắn trước đó gặp qua Diệp Thiên Tuyết nắm giữ Băng Tộc Huyết Mạch, đó nhất định chính là một ngọn Băng Sơn, không người nào có thể tới gần.

Nhưng Long Vũ hoàn toàn khác, Băng Tộc Huyết Mạch đối với nàng căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào, vẻn vẹn chẳng qua là một loại át chủ bài mà thôi, điều này khiến trong lòng Tiêu Phàm cũng vô cùng không hiểu.

Mặc dù không hiểu, nhưng hắn cũng chỉ có thể chôn thắc mắc này ở trong lòng, cũng giống như phần cảm tình này, Tiêu Phàm cũng chôn nó ở chỗ sâu nhất trong nội tâm.

Ngay thời khắc hai người đi đường, bên trong một vùng thung lũng, có mấy bóng đen lấp lóe, sau đó xuyên vào trong rừng sơn cốc.

Bên trên một gốc cổ thụ, hơn mười thân ảnh đứng đấy, phần lớn người đều mang mặt nạ kỳ lạ, chỉ có ba người lộ ra khuôn mặt thật.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra hai người trong đó, chính là hai người tham gia Sát Vương Thí Luyện, Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly.

Chỉ là hiện tại, hai người bọn hắn đang cung kính đứng ở sau lưng một thanh niên mặc huyết trường bào màu đen, trên trường bào thêu rất nhiều đầu lâu kim sắc.


Thanh niên có một mái tóc dài đen óng choàng trên vai, một đôi con ngươi đen kịt lộ ra một loại tà dị cùng yêu mị phía dưới,vành mắt hiện ra màu đen, bờ môi màu đỏ tươi như là máu nhuộm.

- Đều không tìm được? Một chút manh mối cũng không có sao?

Thanh niên tà mị lạnh như băng phun ra một câu, thanh âm có chút bén nhọn, nghe không ra nam hay nữ, hoặc là bất nam bất nữ.

- Thuộc hạ vô dụng.

Mười người áo đen đeo mặt nạ nghe vậy, tất cả đều quỳ một chân xuống đất, nơm nớp lo sợ.

- Nếu vô dụng, vậy giữ lại các ngươi có ích gì?

Thanh niên tà mị nhẹ nhàng bắn ngón tay ra, mấy vệt lưu quang bắn ra từ đầu ngón tay hắn, hai tu sĩ trong đó kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi, không còn âm thanh gì nữa.

- Đại nhân bớt giận!

Những người khác nghe vậy, chẳng những không chạy trốn, ngược lại tất cả đều quỳ trên mặt đất, đầu dán chặt xuống mặt đất.

Bọn hắn biết rõ, hậu quả đắc tội thanh niên tà mị là cái gì, không chạy trốn còn tốt, hắn sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, một khi chạy trốn, tuyệt đối là sống không bằng chết.

- Đại nhân, thời gian còn lại của chúng ta mặc dù không nhiều, nhưng vẫn còn có không ít thời gian, thêm một người, dù sao cũng thêm một phần lực.

Lúc này, Lưu Ly đột nhiên tiến lên một bước, thân thể cong 90 độ, cung kính nói.


Thanh niên tà mị duỗi ra một cái tay trắng bệch nhẹ nhàng nhấc cằm Lưu Ly lên, cười tà nói:

- Lưu Ly nói đúng, đầu bọn hắn liền tạm thời giữ lại trên cổ.

- Ba!

Đột nhiên, thanh niên tà mị đánh một cái vào trên mặt Lưu Ly, Lưu Ly quay mặt qua chỗ khác, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, vội vàng quay đầu, cúi đầu đứng tại chỗ không dám nói chuyện.

Ngọc Diện Vô Tình đứng ở đằng sau thanh niên tà mị, cúi đầu, dư quang đảo qua thanh niên tà mị, chỗ sâu đáy mắt lóe qua một vòng sát ý nồng đậm.

- Đây chính là kết quả của việc ngươi cầu xin giúp bọn hắn.

Thanh niên tà mị lại nói:

- Còn thời gian nửa tháng, nếu như các ngươi không tiến triển chút nào, các ngươi cũng không cần trở về nữa.

- Rõ, thuộc hạ cáo lui!

Một đám Hắc Y Nhân nghe vậy như được đại xá, sau đó đồng loạt bay xuyên đi về bốn phía.

- Các ngươi cũng thế, đừng tưởng là Vô Thường Phán Quan che chở các ngươi, ta liền không dám giết các ngươi.

Thanh niên tà mị tà tà cười nói, rõ ràng là cười nói, nhưng sát khí lại bắn ra bốn phía.

- Rõ.

Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình gật gật đầu, lúc hai người lấy lại tinh thần, thanh niên tà mị đã không thấy tăm hơi.


Lúc này, Ngọc Diện Vô Tình thấy thanh niên tà mị đi xa, lập tức nhổ bãi nước bọt, nổi giận mắng:

- Ta nhổ vào, không phải chỉ là sống lâu hơn mấy năm so với nhóm ta thôi à, nếu như cho ta đủ thời gian, ta cũng không kém hơn hắn.

- Ngọc Hi, cẩn thận họa từ miệng mà ra!

Lưu Ly lau đi máu tươi khóe miệng, sắc mặt không dễ nhìn, lạnh giọng nói:

- Thiên phú Diêm La Tử quả thực không yếu, so với nhóm ta hai năm trước thức tỉnh Chiến Hồn, cũng đã đột phá Chiến Thánh cảnh.

Diêm La Tử, chính là tên thanh niên tà mị kia, ở bên ngoài cái tên này có lẽ không có tiếng tăm gì, nhưng mà trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, tên Diêm La Tử lại là không ai không biết.

Chiến Thánh cảnh 23, 24 tuổi, cho dù thiên tài Cổ Tộc cùng Chiến Thần Điện cũng không hơn, mấu chốt là, Diêm La Tử còn là một tôn Sát Thánh, người thừa kế Diêm La Phủ tương lai!

Nếu như hắn muốn giết một người, cho dù Chiến Thánh cảnh cũng hiếm khi có thể chạy thoát.

Đây cũng là nguyên nhân Ngọc Hi cùng Ngọc Diện Vô Tình không dám phản bác hắn. Diêm La Tử tính tình quái dị, giết chóc vô đối, dùng một câu hắn nói, phàm là thứ hắn không thuận mắt, thì không nên tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

Sát thủ Diêm La Phủ không biết có bao nhiêu người chết ở trong tay hắn.

Ngọc Diện Vô Tình nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ảm đạm, hít sâu một hơi nói:

- Ngươi nói không sai, có lẽ chúng ta cả một đời cũng không thể phóng tới một bước này. Giữa Chiến Đế cùng Chiến Thánh chính là cách biệt Thiên Địa. Trong số người ta quen, cũng chỉ có Tiêu Phàm có thể so sánh với hắn, chỉ là không biết Tiêu Phàm bây giờ đạt tới cấp độ nào.

- Có lẽ không yếu đâu.

Lưu Ly híp hai mắt, nhìn không trung nói, không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Lục Đạo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui