Du Du và Bạch Hàn Phong điên cuồng bỏ chạy, thế nhưng tốc độ của Từ Khắc quả thực hết sức kinh khủng, Du Du chưa chạy được bao xa đã thấy chân trời đối diện chớp động ánh sáng, tiếp theo là một tiếng rít xuyên thấu trời vang lên. Mỗi một tiếng rít. Một điểm đen mơ hồ xuất hiện, trong nháy mắt, điểm đen lại phóng đại lên vài lần, đúng là một tốc độ khủng khiếp, rất nhanh đã bắt kịp tốc độ của Du Du.
Bạch Hàn Phong vừa thấy thì trong lòng vô cùng kinh hãi. Tốc độ của hắn nhanh như vậy, e rằng Du Du không thoát được, hắn vội truyền ân cho Du Du.
“ Nàng mau bỏ ta lại, có hỏa thần lệnh ta sẽ cầm cự một lát cho nàng bỏ chạy”
Du Du không đồng ý:
“Bằng vào huynh muốn ngăn cản một chân thần ư, đừng nói huynh, 1000 người như huynh cũng không ngăn được lão”
“Vậy”
“Đừng nói gì cả, chúng ta vừa chạy vừa nghĩ cách”
Nói đên đây, Bản thể của Du Du lại biến mất trong hỏa diễm. Cả người hóa thành một đạo chân hỏa màu đỏ, trong phút chốc hướng về hướng tây mà phi độn tới.
Bạch Hàn Phong liếc mắt đã thấy rõ đây là hướng đi lên Linh Hoàng Lâm, xem ra Du Du đã quyết định chạy về bộ tộc cầu câu, trong lòng không khỏi run lên. Vì mình mà nàng phải xông qua nguy hiểm, hắn cảm thấy đấy là một sự sỉ nhục với nam nhân, đường đường là một nam tử lại không thể bảo vệ được một cô gái.
Xa xa Từ Khắc lại xuất hiện lúc này hắn đã sử dụng hóa thân của Bá Hạ để truy đuổi, nhìn từ xa Từ Khắc giống như một con rùa lớn, cổ rắn, đầu rồng, đôi cánh chim dài hơn ba trượng,, thanh quang lập lòe. Mỗi lầ Bá Hạ vỗ cánh, nó lại tiến tới gần Du Du một chút.
Mặc Dù cộng sinh chưa hoàn hảo, cũng như luyện Tụ Hồn công chưa đến mức tận cùng, thế nhưng khi từ khắc hóa thành Bá hạ, hắn có toàn bộ thần thông của thần thú, hay nói cách khác, lúc này Bá Hạ điều khiển thân thể của Từ Khắc, phát huy sức mạnh của mình.
Điều này có thể mang thiên phú của Bá hạ phát huy đến cực điểm. đây là điều mà đoạt xá và phụ thể không sao có được. Du Du nhận ra Từ Khắc lại đuổi kịp thì hít sâu một hơi lãnh khí, không dám chậm trễ, ngũ sắc hào quang chợt lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Từ Khắc vừa thấy cảnh này thì miệng rít lên một tiếng, hai cánh vỗ mạnh vài lần, hơn ngàn trượng khoảng cách lập tức bị thu lại, lập tức tới ở ngay phía trên chỗ Du Du vừa biến mất, thân thức của nó quét xung quanh, rất nhanh đã tìm được khí tức của Du Du.
Tiếp theo thanh quang lại chớp động, Từ Khắc liền biến mất. đoạn đường ba người đuổi bắt nhau phát ra uy áp cùng linh khí ngập trời, vô số tiếng nổ truyền ra đất đá, cây cỏ nhà cửa trên đường chạy của ba người đều bị đảo lộn,
Trên đường nếu như có tu sĩ nào nhìn thấy hai đạo độn quang này, thì đều kinh hãi quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu lên, chờ hai đạo độn quang đi xa rồi mới dám tiếp tục đứng dậy, ngay cả cường giả linh anh cũng không ngoại lệ,
Ở phía trước Du Du trong bản thể Khổng Tước, liền cất tiếng hót, rồi liên tục phun ra tinh huyết. không tiếc hao tổn chân nguyên trong thân thể để bỏ chạy, nơi nào bản thể nàng đi qua gió lốc nổi lên vù vù, ma sát của thân thể nàng với không trung phát ra tiếng kêu như sấm.
"Thiêu đốt Linh đan ư, ngươi cũng liều đấy!"
Từ Khắc âm trầm nói, hắn không hề suy nghĩ gì, cũng há miệng phóng nhanh một đạo thần huyết lên hai cánh, hai cánh của hắn phát sáng trong không trung mang theo hắn rời đi một tốc độ khủng bố hơn khi nãy..
“Xem ngươi chạy đi đâu”
Chỉ cần Du Du hết máu huyết, cả hai tất sẽ rơi vào tay hắn. bắt được rồi nhất định Từ Khắc hắn sẽ khiến cho hai người nếm thử cảm giác bị trừu hồn luyện phách.
Từ Khắc trong hình dạng Bá Hạ lại gầm lên một tiếng, từ miệng hắn vô số yêu khí tuôn ra, nhanh chóng hình thành nên hàng vạn vạn mũi xuyên vân tiễn. Khi phóng ra công kích này, Từ Khắc cũng điên cuồng phun ra tinh huyết để đuổi theo, khuôn mặt vô cùng dữ tợn. hắn Hy vọng có thể chặn được Du Du lại.
Du Du lại hót lên mấy tiếng tiêm mình, toàn thân phát ra ngũ sắc thần quang bao bọc cơ thể, khó khăn lắm mới tránh thoát được một đòn, nàng thấy tình cảnh như vậy thì truyền âm cho Bạch Hàn Phong:
“Hắn quá mạnh, chúng ta không cắt đuôi được rồi, ta còn một thần thông nữa, nhưng tu vi của ta chưa đủ để tùy tâm sở dục”
Bạch Hàn Phong nghe đến đây thì hiểu ngay, cái gọi là chưa thể tùy tâm sở dục chính là khi thi triển cần một đoạn thời gian để chuẩn bị. Mà ở đây chỉ có nàng và Bạch Hàn Phong, xem ra đành phải liều mạng.
“Nàng chuẩn bị đi, ta sẽ cố gắng ngăn hắn,”
Du Du gạt đi:
“Không được, huynh làm sao có thể”
Nhưng ý Bạch Hàn Phong đã quyết, hắn rời khỏi bản thể của Du Du ném Hỏa Thần Lệnh ra phía trước rồi nói:
“Ta cũng có thần thông bảo mệnh, nàng hãy chuẩn bị đi”
Vừa lúc này thì Từ Khắc cũng đuổi tới, hắn thấy Du Du và Bạch Hàn Phong dừng lại không chạy nữa thì liền biến về hình hài nhân loại dừng lại trên không trung cách hai người một đoạn.
Từ Khắc lạnh lùng nhìn hai người rồi nói bằng giọng không che giấu nổi sự trào phúng:
“Tại sao hai ngươi không chạy nữa”
Bạch Hàn Phong quay đầu, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Từ Khắc không chớp, sát khí thoáng qua trên khuôn mặt. nhìn vẻ mặt của Bạch Hàn Phong, Từ Khắc cười lớn, hắn chợt nhớ đến khi mình còn là Linh Sư như Bạch Hàn Phong, cũng có lần hắn dùng ánh mắt như này nhìn một vị tiền bối trong tông, kết quả bị vị này đánh cho gần chết còn bị ném vào thiên lao của tông, sau này hắn đã lập mưu giết chết vị tiền bối đó,
Lúc này nhìn thấy ánh mắt của Bạch Hàn Phong khiến hắn này ra tâm ý chơi đùa hai người này trước khi giết, nghĩ vậy hắn nói:
“Hai ngươi có thể tiếp tục chạy, chờ các ngươi chạy đi mười hơi thở ta mới đuổi"
Bạch Hàn Phong lắc đầu rồi điềm nhiên nói:
“Bản công tử không thèm chạy, Từ Khắc ngươi có dám chiến đấu với ta”
“Cái gì, ha ha ha ha”
Từ Khắc bị mấy lời của Bạch Hàn Phong làm cho hắn cười không dừng lại được, một tên Linh sư tép riu phế phẩm mà lại dám tuyên chiến với một chân thần trung giai đỉnh phong, nếu không phải ngông cuồng thì là não bị vào nước, một vạn tên như bạch hàn phong cũng không đủ cho Từ Khắc nhét kẽ răng.
“Chỉ bằng ngươi sao”
Từ Khắc trào phúng hỏi, hắn nheo mắt nhìn Bạch Hàn Phong rồi nói:
“Ta đứng im đây cho ngươi đánh, nếu có thể chạm vào thân thể ta, coi như ngươi thắng, thế nào, hahahaha”
Từ Khắc nói xong lại cười lớn, theo hắn thì đây là chuyện hết sức giải trí, một chân thần đấu với linh sư, quả nhiên là truyện vô tiền khoáng hậu.
Bạch Hàn Phong không nói gì, hắn truyền âm cho Du Du:
“Nàng chuẩn bị đi, ta sợ cái này cũng không cầm chân được hắn lâu”
Dứt lời hắn nghênh ngang nói với Từ Khắc;
“Từ tông chủ, ngươi có thể tiếp được chiêu này của bản công tử, bản công tử sẽ mặc ngươi chém giết”
Dứt lười, Bạch Hàn Phong đưa tay ra phía trước làm một thủ hình kỳ lạ, vô số hỏa chủng từ Hỏa Thần lệnh ào ào tuôn ra. Nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên. Ngọn lửa vừa tiếp xúc trong nháy mắt, một đạo âm hưởng như tiếng sấm rền bắt đầu từ trong lòng bàn tay Bạch Hàn Phong bạo phát ra, nhất thời, hai tay của hắn, điên cuồng hấp thu hỏa chủng từ hỏa thần lệnh, thân thể hắn dưới sự thiếu đốt của hỏa chủng da tróc thịt bong, tiên huyết giàn giụa,
Cố nén đau đớn từ cơ thể truyền đến, Bạch Hàn Phong quát lên một tiếng, sau lưng hắn nhanh chóng xuất hiện một hư ảnh khổng lồ, hư ảnh này toàn thân mặc chiến giáp, đầu đội kim khôi, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, trong con ngươi đen kịt của hư ảnh, bên trái lượn lờ xích hỏa diễm, bên phải lượn lờ tử sắc hỏa diễm, vô cùng quỷ dị.
Cắn răng, Bạch Hàn Phong không quản đến đau đớn mà thân thể đang phải chịu,. máu từ trên người hắn đã thấm ướt y phục, tóc của hắn đã cháy rụi, nhưng hắn mặc kệ, hai tay gắt gao hướng vào nhau hợp lại. rồi mở ra làm động tác rút kiếm.
Ngay lập tức hư ảnh khổng lồ phía sau hắn cũng nhanh chóng làm theo, cùng lúc này, hư ảnh ngày một trở nên thực chất hơn, do hỏa chủng không ngừng từ hỏa thần lệnh truyền vào cơ thể Bạch hàn phong
Từ Khắc gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hàn Phong đang giống như một người điên, tuy rằng hắn cảm thấy công pháp này có chút mạnh, nhưng theo hắn thì với tốc độ hấp thu hỏa chủng lớn thế này, chưa thi triển ra được thì Bạch Hàn Phong đã chết rồi, Ngay cả hắn cũng chưa bao giờ dám hấp thu dị hỏa vượt quá khả năng thôn phệ.
Máu tươi từ lòng bàn tay không ngừng tuôn chảy xuống, đã lộ ra xương trắng, Bạch Hàn Phong đang phải gánh chịu sự trùng kinh kinh khủng của Hỏa thần lệnh, Bạch Hàn Phong rốt cục kêu 1 tiếng đau đớn, phun ra một ngụm tiên huyết, lọt vào trong hỏa diễm, trong khoảnh khắc liền bị đốt cháy thành hư vô.
Thế nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Cắn răng, Bạch Hàn Phong vẫn cố chấp hấp thu. trong lòng hắn rõ ràng, hành động này chắc chắn là cực kỳ ngu xuẩn, bất quá chỉ trầm ngâm trong nháy mắt, hắn vẫn như cũ làm theo ý mình, trong lòng hắn, vẫn tồn tại chấp niệm của bản thân. Du Du đã cứu hắn hắn không thể nào có thể bỏ nàng chết được.
Từ khi tiếp xúc với nàng, phàm là gặp phải đối thủ không thể địch nổi, hắn tựa hồ đều dựa vào lực lượng của nàng mới có thể sống sót., đối với Bạch Hàn Phong mà nói, Du Du đã có một chỗ cực kỳ quan trọng trong lòng hắn, hôm nay cho dù hắn phải chết, cũng phải liều mạng bảo vệ nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...