Vô Thượng Luân Hồi
Vấn đề là hắn chỉ có thể chọn một người.
Hoa Đô thì đã chọn trước từ lâu, gia tộc đã sắp xếp cho hắn ta rõ ràng.
Tất cả những người lên sau Hoa Đô đều thiếu chút lửa, mấy chục người thất bại bỏ về.
Sắc trời dần tối, quảng trường vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Những người đến tham gia khảo hạch thì phần lớn đều có thể xem là ngọa hổ tàng long.
Triệu Bân xem từ đầu đến cuối, thấy được rất nhiều yêu nghiệt, chẳng hạn như một nữ tử trông thì bình thường nhưng huyết mạch lại cực kỳ xuất sắc, chẳng hạn như một thanh niên lôi thôi nhưng có tư chất rất cao, chẳng hạn như một nữ tử kỳ quái có thiên phú thần thông, rồi là thiếu niên đầu bạc có khí huyết dồi dào.
Triệu Bân lại trông thấy Lâm Tà khiến mọi người một phen há hốc.
Sau đó là Doãn Hồn, phong thái cũng chẳng thua kém gì Lâm Tà.
Với sức mạnh của hai người thì có thể thoải mái thông qua khảo nghiệm, các trưởng lão tranh giành, không cho hai người họ mặt mũi thì cũng phải nể tộc Thiên Dương và tộc Hắc Viêm vài phần, chẳng nhà nào thua kém tộc Ám Dạ, liên minh của những kẻ mạnh chính là tính toán của các trưởng lão.
“Tiền bối, trong số những trưởng lão đó thì người nào là Lý Huyền Thương?”
Triệu Bân chuyển mắt từ bãi đá sang lão già gầy bên cạnh.
“Cái này thì đúng là không biết thật”.
Lão già gầy ho khan, lão ta không phải người bản địa, không phải ai cũng biết được.
Triệu Bân không hỏi lại, chờ khảo hạch hôm nay kết thúc rồi hỏi là biết ngay, nữ soái Xích Diễm bảo hắn tìm Lý Huyền Thương, thế chắc là một sư phụ đáng tin, hoặc là bạn thân của nữ soái Xích Diễm.
“Đó là… Sở Vô Sương?”
Có người ngước mắt lên nhìn, trông thấy một con hạc trắng lướt qua trên không.
Ngước lên, có một cô gái áo trắng nhanh nhẹn dừng lại, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, ba ngàn tóc đen chảy dài như suối, cứ như có làn khói quẩn quanh như thần tiên từ trên trời bước xuống, không nhuốm bụi trần, chẳng liên quan đến khói lửa nhận gian, nhìn lâu có thể khiến tinh thần con người ta trở nên hoảng hốt.
“Sở Vô Sương là ai?”, có người nhỏ giọng hỏi.
“Có biết Sở Lam không?”
“Thống soái quân Xích Diễm ấy mà! Nổi tiếng khắp Đại Hạ, tất nhiên là biết rồi”.
“Sở Lam chính là cô của Sở Vô Sương”.
“Cháu gái nữ soái Xích Diễm, thảo nào lại xuất sắc như thế”.
Có rất nhiều người thổn thức, giờ ai cũng phải ngước mắt lên để nhìn những hậu bối trẻ tuổi này.
“Mạnh thật”.
Đó chính là những lời xuất phát từ tận đáy lòng Triệu Bân.
Thanh niên tài tuấn trong dàn hậu bối hắn cũng thấy rất nhiều người, nhưng người có khí tức mờ mịt như Sở Vô Sương thì đây là lần đầu, hắn không thể nhìn thấu Sở Vô Sương, với lực chiến của hắn cũng chưa chắc có thể thắng được đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...