Lần này hắn bị Thụ Yêu bắt được đúng là lành ít dữ nhiều, Thụ Yêu này so với yêu quái bên trong hang động Quỷ Minh còn mạnh hơn rất nhiều, rõ ràng không cùng một đẳng cấp, nó ngủ đông bên trong Huyễn Vụ U Lâm cả ngàn năm cho nên nội tình cũng hết sức hùng hậu.
Ahhh!
Trong bụng Thụ Yêu, những tiếng kêu rên thảm thiết phát ra không dứt.
Võ tu bị cuốn vào bụng Thụ Yêu đều đã bị hút thành xác khô, ngay cả cảnh giới Địa Tạng cũng không ngoại lệ, muốn vùng vẫy cũng không nổi, khí huyết xương thịt đều trở thành chất dinh dưỡng của Thụ Yêu.
"Tiểu bối, vì sao nó không hút sinh lực của ngươi?"
Có một lão già nhìn Triệu Bân hỏi.
Ở đây có rất nhiều võ tu và yêu thú bị cuốn vào, nhưng chỉ có một mình Triệu Bân không xảy ra chuyện gì, hắn chỉ bị dây leo trói lại mà không bị hút cạn sinh lực, cùng bị Thụ Yêu bắt sao lại đối xử khác nhau như vậy chứ?
"Do nhân phẩm của ta tốt".
Triệu Bân vừa giãy dụa vừa đáp.
Lão già này cũng thú vị lắm, sắp chết đến nơi mà vẫn còn tò mò.
Ahhh!
Tiếng hét của lão già đã càng lúc càng thê lương hơn.
Hắn ở gần lão già đó nhất, tận mắt nhìn thấy lão ta bị hút từng chút từng chút một cho tới khi chỉ còn là một cái xác khô, đến chết mà nét mặt vẫn còn đang kêu rên, cuối cùng biến thành một đống xương vụn.
Chết rồi, chết hết rồi.
Ngoại trừ Triệu Bân, tất cả võ tu và yêu thú ở đây đều đã chết.
Đến lúc này Thụ Yêu mới chính thức tập trung vào Triệu Bân, dây leo của nó vẫn đang thăm dò bên trong đan hải của hắn giống như một cái xúc tu cuốn lấy hạt giống tạo hóa, tham lam hút lấy tinh khí tạo hóa.
Triệu Bân không cảm nhận được đau đớn, nhưng hắn biết linh lực của mình đang mất dần.
Hạt giống tạo hóa được gieo tại đan hải của hắn, cho nên nó và hắn chính là một.
Lào rào!
Thụ Yêu vừa hút vừa run lên hưng phấn, tán lá xum xuê của nó lại càng lúc càng dày lên bởi vì nó đã hút được rất nhiều tinh khí tạo hóa, đây chính là chất dinh dưỡng tinh túy nhất đối với nó.
"Lão yêu quái, là ngươi ép ta bạo phát!"
Triệu Bân nghiến răng, dùng hết sức bình sinh thi triển bí thuật trong tình trạng bị trói buộc.
Hắn đã kết ấn quyết của thuật trầm quan.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải gọi vua Man đời thứ nhất lên, có lẽ vua Man sẽ tát hắn chết ngay khi xuất hiện, nhưng như vậy còn tốt hơn bị Thụ Yêu hút thành xác khô.
Ông!
Một tiếng ông vang lên, rồi có một cỗ quan tài đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất.
Trong bụng có thêm một cỗ quan tài, Thụ Yêu tất nhiên là biết, nó rùng mình một cái, cũng không biết là do phấn khích hay do sợ hãi vì áp lực khủng khiếp từ cỗ quan tài toát ra.
Chíu! Chíu!
Đám dây leo ngay lập tức phóng tới quấn lấy cỗ quan tài.
Cỗ quan tài bị đám dây leo quấn lấy rất chặt, chúng nhất định muốn nghiền nát cỗ quan tài này.
Đáng tiếc, đạo hạnh của nó vẫn không đủ.
Sống lâu cũng không có nghĩa là có thể trấn áp cảnh giới Thiên Võ.
Vua Man đời thứ nhất vẫn cường hãn như trước, một cước đá văng nắp quan tài, chỉ trong chớp mắt đã bộc phát ra uy thế đáng sợ, đánh nát hết đám dây leo đang quấn chặt lấy cỗ quan tài.
Ahhh!
Thụ Yêu kêu lên một tiếng rất thảm thiết, đám dây leo chính là nội tạng của nó, lần này nó bị thương quả thật không nhẹ.
Ầm!
Vua Man từng bước bước xuống khỏi quan tài, lắc lắc cái cổ cứng đờ, đôi mắt rỗng tuếch nhìn Triệu Bân, gương mặt của vua Man vốn đờ đẫn nhưng khi vừa nhìn thấy Triệu Bân thì đã lộ ra sự giận dữ khó nén, hắn ta là vua Man đời thứ nhất đỉnh thiên lập địa, hắn ta không phải là thông linh thú, thế mà đang ngủ say lại bị con kiến hôi này quấy rầy.
“Tiền bối, đã vô tình quấy rầy rồi”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói.
Xúc phạm uy nghiêm của vua, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng.
Bị vua Man trừng mắt nhìn, Triệu Bân còn không thể động đậy nổi, một luồng sát ý lạnh như băng đã xâm nhập vào khí lực của hắn, khiến cho toàn thân hắn lạnh đến thấu xương, chỉ cần vua Man muốn thì hoàn toàn có thể giết chết hắn.
Vào thời khắc mấu chốt, Thụ Yêu lại không an phận.
Có một thứ hết sức đáng sợ đang ở trong bụng của nó, nó có thể an phận mới là lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...