Vô Thượng Luân Hồi
"Có cả trăm người đủ mọi thành phần đều chạy tới góp vui nhỉ!", lão già râu chữ bát tặc lưỡi nói, nói xong còn liếc mắt nhìn Triệu Bân một cái, tên này nếu như cũng tham gia thì nhất định có thể thông qua khảo nghiệm.
Trên thực tế, Triệu Bân thậm chí còn không cần phải tham gia khảo nghiệm.
Viên ngọc tím do nữ soái Xích Diễm đưa cho hắn còn giá trị hơn khảo nghiệm.
Vèo! Vèo!
Cả hai lướt đi như gió, rong ruổi khắp núi sông, cũng đã sử dụng rất nhiều bùa tốc hành một cách rất tùy hứng.
Trên đường đi Triệu Bân không hề nhàn rỗi, hắn không quên lĩnh hội thuật phân thân, lại thi triển thuật phân thân, mỗi một phân thân đều có thể lĩnh hội hoặc thi triển một loại bí thuật khác nhau, tuy uy lực không bằng thần nhân và còn cần phải rèn luyện nhiều hơn, nhưng hắn vẫn làm cho lão già râu chữ bát thổn thức không thôi khi chứng kiến.
Không ngờ thuật phân thân còn có thể thi triển và sử dụng như thế.
“Có lỗ hổng!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Tiếng lẩm bẩm đó đến từ một phân thân đang chuyên tâm nghiên cứu sơ đồ cấu tạo xe nỏ.
Bản vẽ lấy được từ lão già lỗ mũi trâu hiển nhiên là một bản sao, số liệu bên trong sai lệch rất nhiều, cũng may hắn rất thận trọng, nếu như hắn làm theo bản vẽ này thì hắn chỉ có thể tạo ra một phế phẩm mà thôi.
"Nếu như hắn có thể nghiên cứu thành công vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện rất náo nhiệt".
Lão già râu chữ bát thầm nghĩ, Triệu Bân đã tiêu tốn rất nhiều sức lực để lĩnh hội thuật phân thân, nếu có thêm phân thân hỗ trợ thì việc chế tạo xe nỏ cũng sẽ hiệu quả hơn, hơn nữa tên nhóc này còn có chiếc nhẫn ma, cho nên muốn mang theo xe nỏ cũng không hề khó khăn.
Thậm chí hai ba chiếc xe nỏ hắn cũng có thể mang theo, số lượng xe nỏ mang theo càng nhiều thì năng lực công phá của hắn càng cao.
Đến lúc đó, nếu tên nhóc này mang xe nỏ ra chiến trường thì một mình hắn có thể đối đầu với thiên quân vạn mã.
Viễn cảnh đó không khó để lường trước, hắn chỉ cần kéo xe nỏ lên núp trên một ngọn đồi thì sẽ tạo ra bão tố cuồng phong, nếu như hắn phối hợp với bùa nổ và độc châm thì năng lực công phá của hắn sẽ càng khủng khiếp hơn nữa.
Không biết qua bao nhiêu ngày thì hai người mới dừng lại.
Triệu Bân cất sơ đồ vào, cũng thu lại các phân thân, phóng tầm mắt nhìn về phía xa.
Phía trước có một cánh rừng, phạm vi chừng vài trăm dặm, có sương mù bao phủ dày đặc, khung cảnh hết sức mơ hồ.
Nơi đó chính là Huyễn Vụ U Lâm.
Đây không phải là một nơi tốt đẹp gì, nghe nói khi bước vào đó thì con người ta sẽ dần bị mất đi thị lực, thính lực, cảm giác,...!cho nên người ta sẽ rất dễ bị lạc nếu không chú ý và mắc kẹt ở trong đó mãi mãi.
Địa thế ở trong đó rất quái dị, lại được bao phủ bởi sương mù ma quái, khiến cho Huyễn Vụ U Lâm trở thành một mê cung tự nhiên có rất nhiều mãnh thú đáng sợ bên trong.
Có thể nói ở bên trong đó chỗ nào cũng là đường chết, ngay cả cảnh giới Địa Tạng cũng không dám tùy tiện bước vào.
"Vào đi, nhớ mở mắt to ra đấy".
Lão già râu chữ bát vừa nói vừa đưa cho Triệu Bân một túi đan dược phòng độc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...