Được ông trời ưu đãi đến mức nào ư? Chết bao năm như vậy rồi mà thân xác vẫn mạnh đến thế.
Mạnh đến mức nào hả? Mạnh đến nỗi bí thuật của ông ta cũng không thể phá nổi lớp phòng ngự của đối phương.
Nói tới ông ta thì cũng khá là thảm thương.
Khi hai nước khai chiến thì ông ta bị Hồng Uyên đánh cho một trận.
Vất vả lắm mới chữa thương xong, lại gặp phải vua Âm Nguyệt và vua Man.
Thời đại hoang dã, thời đại chiến tranh, Đại Hạ hiện đại, ba thiên hạ đệ nhất của ba thời đại khác nhau đều bị ông ta đụng trúng, đời này, chắc chắn là ông ta… Có cái duyên khó hiểu nào đó với thiên hạ đệ nhất.
Tối nay nếu như có thể sống sót trở về, ông ta nhất định sẽ sống tám trăm năm.
Rầm! Ầm!
Ảnh hưởng từ trận chiến vẫn rất lớn.
Hùng Thương nhục nhã không để đâu cho hết.
Triệu Bân với râu chữ bát thì bên kia có ba Thiên Võ đang đánh nhau, nên mỗi lần họ va chạm sẽ có một luồng sáng ập tới, hai người vừa đứng vững đã bị hất văng ra ngoài, còn chưa đứng dậy thì luồng sáng thứ hai đã ập tới, hơn nữa nó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Nhìn từ xa trông có vẻ khá là đáng sợ, bọn họ có thể nhìn thấy những ngọn núi thay nhau đổ ầm xuống, rừng cây xung quanh cũng bị hất văng tứ tung, đá vụn bay đầy trời, mặt đất rung lắc dữ dội, cứ ầm ầm mãi không dứt, may là nơi này không có ai sống, nếu không chắc chắn sẽ mất rất nhiều mạng người.
“Mạnh… Mạnh thật đấy”.
Râu chữ bát miệng đắng lưỡi khô, giật mình hoảng hốt.
Bao năm qua, chỉ có đêm nay là đáng sợ và kinh ngạc đến thế, lại may mắn nhìn thấy Thiên Võ đấu nhau.
Bao năm qua, cũng chỉ có đêm nay là xấu hổ nhất, ít nhiều gì cũng là cảnh giới Huyền Dương, thế mà chân còn đứng không vững.
“Có thể giết được không”.
Triệu Bân thì thào lẩm bẩm, đó mới là việc hắn quan tâm nhất.
Tuy rằng hai vị vua rất mạnh, nhưng nếu Hùng Thương muốn chạy thì có lẽ vẫn chạy được, thủ đoạn giữ mạng của Thiên Võ vẫn còn rất nhiều, dù sao vua Man và vua Âm Nguyệt cũng là xác ướp cổ, không thể dùng được bí thuật.
“Ngươi tìm đâu ra hai cái xác ướp cổ Thiên Võ này thế?”
Râu chữ bát quay sang chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Triệu Bân.
Tính ra thì Triệu Bân là ân nhân cứu mạng lão ta đấy, nếu không có hai vị vua này thì chắc lão ta đã thành cái xác khô rồi.
“Tiền bối gửi gắm”, Triệu Bân trả lời một câu.
“Ngươi có hai người, cho ta một người đi!”, râu chữ bát xoa tay, cười hà hà mãi không ngừng.
Lần này lại đổi thành Triệu Bân liếc sang râu chữ bát, cái gì mà cho lão ta một người, đó đâu phải xác ướp của hắn, hơn nữa, dù cho thì lão ta cũng chẳng thể điều khiển được.
Lần này do có Hùng Thương, nếu không có tên Thiên Võ đó hấp dẫn họ thì chắc bây giờ hai người đã đặt chân lên cầu Nại Hà rồi.
Rầm!
Hai người đang nói nhảm với nhau thì một ngọn núi lại đổ xuống.
Ba cảnh giới Thiên Võ này đúng là không thể yên được, không chịu đứng yên một chỗ đánh, cứ đi tới đâu đánh tới đó, từ nam chí bắc, từ đông sang tây, Hùng Thương muốn chạy đi đâu cũng lần lượt bị ngăn cản.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...