Vô Thượng Luân Hồi


Câu nói đó truyền từ trong hang núi ra đầy bình thản, mang theo uy áp chấn động cả Bát Hoang, chỉ nghe thôi, người ta cũng không kiềm được mà phải run lên, muốn nằm sấp xuống đất ngay lập tức.

“Xin tiền bối tha tội, vô… Vô tình đã mạo phạm!”
Tất cả những tên đang đuổi giết đều bất ngờ hoảng sợ, cao thủ cấp Địa Tạng cũng không ngoại lệ.

Người sống trên đời, lúc cần nhún nhường thì vẫn phải nhún nhường, cấp Thiên Võ không phải chỉ là cái danh ảo, một khi nổi giận thì sẽ rất đáng sợ, để tiêu diệt bọn họ thì cần gì đến một chưởng, chỉ cần một ngón tay thôi là đã xong rồi.

“Cút!”
“Cút, cút ngay đây ạ!”
Đám người đánh đến cửa động đều cười gượng gạo.

Chỉ một chữ “cút” đã khiến bọn họ sợ đến đờ người ra, liên tục lùi về sau.

Bọn họ rút lui nhưng đám người ở trên không thì lại không rút lui.


“Cấp Thiên Võ ở đâu ra thế này?”, đôi mắt già nua của ông già áo tím cầm đầu tối tăm và bất định.

“Cấp Thiên Võ xuất thần nhập quỷ, ai cũng có tính tình cổ quái, người này chạy đến chỗ rừng núi hoang vu để tu luyện cũng không có gì lạ”.

Một ông già mặc áo màu bạc ở bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Nếu đã là cấp Thiên Võ thì đã không phải là đối tượng mà chúng ta có thể đối phó rồi, tốt hơn nên đi sớm thôi!”
“Ta cứ thấy có gì đó không ổn!”
“Có trùng hợp quá không?”
Các cao thủ cấp Địa Tạng âm thầm trao đổi với nhau, hai mắt gần như híp lại cả.

“Cố tình tỏ ra huyền bí!”
Ông già áo tím cười lạnh lùng, chưởng một chưởng từ trên trời xuống.

Nhìn đi, không phải tất cả mọi người đều dễ gạt như thế, người này rõ ràng có đem theo não trước khi ra khỏi cửa!
Ầm!
Chưởng đó của ông ta rất bá đạo.


Ở dưới ngẩng đầu nhìn lên thì đó là dấu ấn hình bàn tay năm ngón khổng lồ, đủ để đánh sập ngọn núi chỉ với một chưởng.

“Vẫn có kẻ không sợ chết thật!”
Giọng nói lạnh lùng từ trong hang núi truyền ra, vang khắp trời đất.

Lời nói vừa dứt thì uy thế bá đạo lại bộc phát, ngọn núi đang bình thường chấn động đến mức đổ sập xuống, đá vụn văng ra bị nghiền thành bụi, ấn hình bàn tay cũng bị nát vụn, đến cả ông già áo tím cũng bị kéo theo, ngã từ trên tọa kỵ xuống.

“Thật sự là cảnh giới Thiên Võ sao?”
Ông già áo tím đang rơi trong không trung, sắc mặt trắng bệch.

Mặt của những cao thủ cấp Địa Tạng khác cũng lập tức biến sắc, sự tấn công của khí thế vô hình là thứ không thể nào ngụy tạo được.

Trong thiên hạ, kẻ chỉ cần dùng khí thế là đã có thể xử lý được một tên cấp Địa Tạng đỉnh cao ngoài một “đại ca” cấp Thiên Võ chân chính ra thì còn có ai có thể làm được nữa? Dù cho là cao thủ bán bộ Chuẩn Thiên thì cũng không có được uy thế đó.

“Đi, mau đi thôi!”
Ông già áo bạc sợ đến tè ra quần, vội quay đầu bỏ chạy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui