Vô Thượng Luân Hồi


Nguyệt Thần đã từng nói, tất cả những người có mái tóc màu bất thường đều có huyết mạch đặc biệt.

"Hình như ta đã từng gặp mụ già kia ở đâu rồi".

Lão già râu chữ bát nhìn mụ già lưng còng lẩm bẩm.

Trong lúc bọn họ còn đang lẩm bẩm thì con báo đen đã bay tới, thân thể của nó lơ lửng trên không, đôi cánh hung hăng vỗ mạnh, tạo ra một cơn gió lốc lạnh băng, giống như muốn thổi bay hai người Triệu Bân.

"Chắc là nó đói rồi".

Lão già râu chữ bát thầm nghĩ, dĩ nhiên là lão ta đang nói tới con báo đen, ánh mắt của nó lúc này trông vô cùng hung tàn bạo ngược, nhìn trừng trừng vào mấy người bọn họ như nhìn những khối thịt thơm béo, rất muốn ăn tươi nuốt sống.


"Có nhìn thấy cô gái này không?"
Thanh niên tóc đỏ cầm một cuộn tranh thả xuống từ trên không trung.

Người được vẽ trên cuộn tranh chính là Mộng Điệp.

Trong lòng của Triệu Bân và lão già râu chữ bát đã sáng tỏ, hai kẻ này hiển nhiên là những kẻ truy đuổi! Người đã chết, chú ấn cũng tiêu tán, thế mà mấy kẻ truy đuổi này vẫn không chịu buông tha, vẫn còn muốn tách ra tìm kiếm sao?
“Chưa từng gặp”, hai người cùng nhau lắc đầu.

Thanh niên tóc đỏ thu lại cuộn tranh nhưng không hề rời đi, hắn nhìn về phía tay trái của Triệu Bân, cười nhạt nói: "Nhóc con, chiếc nhẫn trên tay của ngươi có bán không?"
Tên nhãi này không hề ngu ngốc, mắt nhìn hàng cũng rất tốt, dường như hắn ta đã nhìn ra được chiếc nhẫn kia không hề tầm thường.

Nói xong hắn ta còn liếc nhìn mụ già lưng còng, mụ ta cũng liếc nhìn hắn ta, trong mắt của cả hai liền có tia sáng lóe lên, bảo bối, đó chắc chắn là bảo bối, chỉ cần nhìn qua màu sắc và chất liệu là biết nó là một vật không hề tầm thường, để cho một tên nhóc cảnh giới Chân Linh đeo trên tay đúng là lãng phí.

“Là vật gia truyền, không bán”, Triệu Bân đáp.

“Không bán thật sao?”
"Không bán".

"Không bán thì phải chết", thanh niên tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, từ trên không trung đánh xuống một chưởng, chân nguyên cuồn cuộn dâng trào, tụ lại thành hư ảnh của một bàn tay khổng lồ giáng xuống.

Bọn chúng rõ ràng đang muốn giết người cướp của, mua bán chỉ là chuyện che mắt, giết người cướp của mới là chuyện mà bọn chúng muốn làm, đối với một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh thì chỉ cần một tát là xong chuyện.


Keng!
Triệu Bân thuận thế rút kiếm ra, trường kiếm bổ đôi hư ảnh của bàn tay không lồ.

Thanh niên tóc đỏ nhíu mày, mặc dù hắn ta chưa dùng toàn lực nhưng tên nhóc cảnh giới Chân Linh này cũng không phải dạng vừa, hắn ta đường đường là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, thế mà chiêu thức của hắn ta lại dễ dàng bị một tên tiều võ tu cảnh giới Chân Linh hóa giải, đúng là quá mất mặt.

"Huyền Dương đỉnh phong là cái thá gì".

Mặc dù lão già râu chữ bát không lên tiếng, nhưng ánh mắt của lão ta đã nói lên tất cả.

Đám người này không hề biết tên tiểu võ tu trước mặt đã từng giết chết một đại ma đầu cảnh giới Địa Tạng tầng 1.

Hai kẻ này có hợp sức lại cũng không bằng tên đại ma đầu đó.

"Ta đổi ý rồi".


Thanh niên tóc đỏ nở một nụ cười gian ác, ban đầu hắn ta chỉ muốn giết người cướp của.

Nhưng lúc này hắn ta lại rất có hứng thú với Triệu Bân, hắn ta chẳng những muốn cướp vật mà còn muốn cướp người! Tạm thời hắn ta sẽ không giết Triệu Bân, hắn ta muốn mang Triệu Bân về nghiên cứu kỹ càng, nói không chừng còn có thể khai thác được thêm nhiều thứ tốt, hắn ta cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ muốn nghiên cứu mà thôi.

Vừa dứt lời thì hắn ta đã phất tay biến ra một tấm lưới lớn được dệt bằng chú văn.

Triệu Bân không còn xa lạ gì với loại bí thuật này nữa, lúc trước lão già răng vàng cùng với thanh niên sở hữu mắt Ma Luân cũng đã từng sử dụng chiêu này, sau khi hắn bị rơi vào tấm lưới thì không thể nhanh chóng thoát ra được.

Phá!
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui