Soạt, soạt!
Triệu Bân và Mộng Điệp di chuyển trong khu rừng tối mịt như những bóng đen.
Thỉnh thoảng Triệu Bân lại liếc mắt nhìn, không biết còn cách sông Vong Xuyên bao xa nữa, chỉ biết tốc độ giảm tuổi thọ của Mộng Điệp đã tăng nhanh, càng cách xa Túy Mộng Lâu thì tốc độ giảm thọ sẽ càng nhanh, hơn nữa còn rất khó khống chế.
Phải nói là thủ đoạn của Túy Mộng Lâu cũng thật tàn nhẫn, không ngờ lại dùng cách này để khống chế Mộng Điệp.
Chỉ đáng tiếc là bọn họ đã đánh giá thấp chấp niệm của cô gái này rồi.
Để được về nhà, cô ta đã không màng đến sống chết!
Để trở về được về quê hương, đến mạng sống, cô ta cũng không cần.
“Bọn họ đã đến rồi!”
Mộng Điệp hạ giọng nói với vẻ đau khổ.
Cô ta mang trên người chú ấn, đám người đuổi theo cũng có chú ấn.
Chú ấn của họ kết nối với chú ấn của cô ta, đám người đó có thể cảm nhận được cô ta và cô ta cũng có thể cảm nhận được đám người đó.
Điểm khác biệt là, chú ấn của cô ta đang nuốt chửng tuổi thọ của cô ta còn chú ấn của đám người kia thì không.
Tốc độ giảm tuổi thọ của cô ta lại tăng thêm một phần.
Chuyện khiến Triệu Bân chau mày là không chỉ tuổi thọ của Mộng Điệp bị bòn rút mà cả cảnh giới tu vi cũng bị giảm xuống.
Vốn dĩ là cấp Chân Linh đỉnh cao, nhưng từ khi ra khỏi thành Minh Nguyệt đến nay đã giảm xuống còn Chân Linh tầng một, hơn nữa, nó vẫn còn đang tiếp tục giảm.
Tất cả đều do cái chú ấn đáng chết đó, từ đầu chí cuối đều là nó nuốt chửng, hết lần này đến lần khác đầu độc Mộng Điệp, thật sự muốn giày vò cô gái tội nghiệp này đến chết mới thôi.
Bỗng dưng, khí tức của cô ta đột ngột giảm sút, từ cấp Chân Linh rớt xuống Ngưng Nguyên.
“Chú ấn thật đáng sợ!”
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn đột ngột dừng lại, cõng Mộng Điệp bỏ chạy.
Cô ta thật sự đã quá yếu rồi, tuổi thọ đang giảm dần, tu vi cũng đang giáng cấp, đến cả chân nguyên cũng bị nuốt dần, hơi thở yếu ớt như thế, đến cả bùa tốc hành cơ bản nhất cũng khó mà chịu nổi.
“Chốn rừng núi hoang vu, ngươi có giết ta thì cũng không ai biết!”
Mộng Điệp khẽ nói, không biết là đang tự lầm bầm hay là đang nói với Triệu Bân.
Giết chết cô ta thì chú ấn sẽ tự biến mất, đám người đang đuổi theo sẽ mất đi phương hướng, vậy thì tiếp theo đây, Triệu Bân cũng sẽ không cần phải bỏ chạy nữa, như thế vẫn tốt hơn là dắt theo cô ta như một của nợ.
“Mẹ ta từng nói, chuyện đã hứa với người khác thì có chết cũng phải làm cho bằng được!”
Triệu Bân mỉm cười, hắn không tùy tiện hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa thì dù có lên núi đao hay xuống biển lửa, hắn cũng phải thực hiện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...