Vô Thượng Luân Hồi
"Sảng khoái".
Đứng một góc trong đám đông, Nghiêm Khang sảng khoái cười.
Thiếu chủ tộc Huyết Ưng đúng là có bản lĩnh, bỏ trốn rất nhanh, sảng khoái thoát thân.
Để xử lý Hoa Đô, hắn ta đã bỏ ra một cái giá không nhỏ để mua đống bùa nổ cao cấp đó.
Điều khiến cho hắn ta cảm thấy tiếc nuối duy nhất chính là vẫn chưa giết được Hoa Đô, chỉ trách hắn ta đã chọn vũ khí không tốt.
Trong tình huống đó hắn ta đã quá nóng vội, thay vì lấy ra lang nha bổng thì hắn ta nên lấy ra một thanh đao mới đúng.
Chỉ có điều như vậy cũng đã rất tốt rồi, đã đủ để cho Hoa Đô và tộc Ám Dạ phải bẽ mặt.
"Một cơ hội tốt biết bao nhiêu".
Thanh niên áo đen cũng đã thoát thân, đang đứng từ xa theo dõi.
Qua sự việc này đã chứng tỏ được chuyện chọn địa điểm quan trọng như thế nào, hắn ta chọn cây cổ thụ quá xa lầu các, hòn non bộ mà Nghiêm Khang chọn lại gần lầu các hơn, nếu như họ đổi vị trí cho nhau thì có lẽ giờ này Hoa Đô đã xuống đi dạo ở Quỷ Môn Quan rồi.
Cũng chỉ có thể trách hắn ta, trước khi tới hắn ta nên chuẩn bị thêm vài lá bùa nổ, lại còn Thiên Nhãn của hắn ta nữa, nếu như không phải Thiên Nhãn đã bị tiêu hao năng lượng thì chuyện cũng sẽ không kéo dài phiền phức như vậy.
"Thiếu chủ Ám Dạ?"
"Đi thanh lâu mua vui?"
"Bị nổ?"
Thành chủ thành Minh Nguyệt khi nghe báo cáo lại thì không thể nhịn được cười.
Năm nào cũng xảy ra những chuyện thú vị, nhưng năm nay thì đặc biệt nhiều, nghe nói Hoa Đô ở thành Vong Cổ thắng được một viên đan Thiên Võ, không ngờ lúc hắn ta tới thành Minh Nguyệt lại gây ra động tĩnh còn lớn hơn thế nữa.
Dưới áp lực từ các phía, thành chủ cũng phải quan tâm đến chuyện này một chút.
Thành Minh Nguyệt nhanh chóng bị đóng cửa, dù sao cũng phải tìm cho ra hung thủ.
Theo như thành chủ thấy thì Hoa Đô bị nổ là đáng đời, người quá ngông cuồng tất nhiên sẽ có ngày bị quả báo, với lại, không có thanh niên tốt đẹp nào mà lại không lấy được vợ, phải đi mua vui ở thanh lâu, sau đó còn cho thiên hạ đều biết cả.
"Hoa nhà không thơm bằng hoa dại".
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh vừa nhàn nhạt nói vừa lật xem một cuốn sách cổ.
Thế là trước khi bước ra khỏi nhà, thành chủ thành Minh Nguyệt đã đạp ông ta một cái.
Dám đi thanh lâu...!đạp chết ông!
Tiểu viện bên trong Túy Mộng Lâu đã trở thành một đám lộn xộn.
Mộng Điệp đã thay quần áo, đứng trong đình nghỉ mát lặng lẽ ngắm sao.
Vèo!
Triệu Bân lập tức từ dưới đất chui ra, hắn đã quá mức ngạt thở rồi.
Mộng Điệp quay đầu lại, bất giác lùi lại một bước, đôi lông mày xinh đẹp cau lại.
Thì ra trong vườn không chỉ có hai người ẩn nấp, mà có tận ba người! Chỉ là lúc này kẻ thứ ba mới xuất hiện, dũng khí của hắn thật sự phi thường, không biết hắn co lai lịch như thế nào, cô ta cũng không la lên, đêm đã quá sâu, cô ta không muốn gây thêm rắc rối.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...