Vô Thượng Luân Hồi


Tất cả đều là kiệt tác của Triệu Bân, hắn giống như một bóng ma, đi tới đâu cũng phải tiêu diệt một người tộc xác chết, giữa những cơn gió âm hàn phía dưới lăng mộ, mùi máu tanh lại càng thêm nồng đậm.

"Chết tiệt".

Lão già áo bạc giận dữ rú lên, lão ta là cảnh giới Địa Tạng vậy mà vẫn không thể phát hiện ra Triệu Bân khi hắn đến.

Cái tên đó thỉnh thoảng lại có thể tìm ra người tộc xác chết sau đó thoắt ẩn thoắt hiện ở sát bên, trong khi ngay cả người tộc xác chết cũng khó có thể gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, vậy mà hắn lại có thể liên tục hạ thủ, khiến cho bọn chúng chết không kịp thấy xác.

Lão ta rất tức giận, nhưng cũng rất khiếp sợ.

Tất cả đều bị thương nặng.

Tất cả đều bị nổ đến mức chỉ còn nửa cái mạng.


Làm thế nào mà một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh lại có thể tiếp tục giết chết nhiều cảnh giới Huyền Dương như vậy?
"Bất cẩn quá".

Ở một hướng khác trong lăng mộ, Triệu Bân đang ôm chặt cánh tay phải đang chảy máu, nghiêng ngả bước đi, sau đó lại giết thêm một cường giả của tộc xác chết nữa, vẫn là một chiêu tuyệt sát hoàn mỹ, nhưng xui xẻo thay, hắn vừa quay đầu là đã đạp trúng cơ quan ẩn, khiến cho một cánh tay của hắn bị thổi bay.

Nhưng cũng còn may là hắn có Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, các kinh mạch trên cánh tay lại từ từ liền lại từng tấc một.

Chiến tích của hắn đúng là nghịch thiên.

Hắn lại tiếp tục truy tìm người tộc xác chết, sau đó hạ sát từng kẻ một.

Bên trong lăng mộ tăm tối chưa nhìn thấy kho báu đâu mà đã thấy xác người nằm la liệt, nhưng trên người của những cái xác hắn cũng kiếm được rất khá.

Hắn cứ dạo qua một vòng là sẽ có một kẻ phải chết.


Sau một hồi, cánh tay của Triệu Bân đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng hắn vẫn phải mò mẫm trong mê cung.

"Hẳn là còn một kẻ cuối cùng nữa".

Hắn lẩm bẩm một mình.

Kẻ cuối cùng mà hắn nói tới chính là lão già áo bạc, bởi vì tất cả người tộc xác chết đều đã bị hắn tiêu diệt trừ lão già cảnh giới Địa Tạng đó.

Lão già áo bạc là một kẻ rất lợi hại, ít nhất thì tu vi của lão ta cũng cao hơn hắn nhiều.

Địa Tạng không thể đem đi so với Huyền Dương, đừng nói đến chuyện tiêu diệt lão ta, ngay cả phòng thủ trước lão ta cũng còn khó nữa là.

Á!
Khi hắn đang chạy thì hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

Triệu Bân dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía một hướng khác, nghe giọng này thì hẳn là của lão già áo bạc, cũng chỉ còn lại có một mình lão ta mà thôi, tại sao lão ta lại kêu la thống khổ như vậy, chẳng lẽ là...!lão ta đã đạp trúng cơ quan khủng khiếp nào đó sao?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui