Triệu Bân đứng vững, áp lực khiến hắn không thể thở nổi, cái ngày hắn vào mộ phần của vua Âm Nguyệt cũng chưa từng có cảm giác này, nếu nói thế thì người được chôn dưới ngôi mộ này cũng là cảnh giới Thiên Võ, ít nhất cũng phải là Chuẩn Thiên, thế thì hai người họ đang đi trước quỷ môn quan.
“Chỗ đầu tiên rẽ trái, chỗ thứ hai rẽ phải, thứ ba rẽ trái, thứ tư là phải, ừm… Nói chung là rẽ trái rồi lại rẽ phải, nhớ kỹ”, lão đạo sĩ áo liệm đẩy Triệu Bân vào cửa đá bên phải, sau đó không quên bỏ thêm một câu: “Còn nữa… Đừng đụng chạm linh tinh”.
Còn lão ta thì vào cửa bên trái, ngược với Triệu Bân.
“Rẽ trái, rẽ phải”.
Triệu Bân ghi nhớ, đi thẳng vào trong, hắn đã hiểu lý do lão đạo sĩ dẫn hắn vào, hai cánh cửa, hai con đường, phải đi cùng một lúc mới được, người đi rẽ bên trái, người khác sẽ rẽ bên phải, nếu có một người rẽ sai thì có lẽ sẽ kích hoạt cơ quan đáng sợ nào đó.
Còn thân đồng tử thì có lẽ là lão đạo sĩ gạt hắn mà thôi, đơn giản chỉ là… Tìm một người đi xuống mộ đạo quỷ dị này mà thôi, nếu không một mình chẳng thể vượt qua nổi, lão đạo sĩ trộm mộ nhiều rồi nên biết rất rõ, có lẽ mấy ngôi mộ thế này lão ta cũng gặp nhiều.
Dây thừng Âm Dương này không có giới hạn độ dài, dù hai người cách nhau rất xa vẫn không bị ảnh hưởng.
Triệu Bân dùng hỏa độn, tạo thành một quả cầu lửa để chiếu sáng, một đạo có rất nhiều ngã rẽ, cứ rẽ đủ đường hệt như cái mê cung, rẽ đến mức hắn chẳng thể phân biệt đông tây nam bắc.
May là trước khi đi lão đạo sĩ rẽ trái rồi rẽ phải!
Suốt đường đi hắn chỉ theo đúng một nguyên tắc đó, chẳng dám đi lung tung.
Dù thế hắn vẫn thấy mình đang đi trong cái mê cung, vì có một chỗ hắn cứ đi tơi đi lui bảy tám lần, nói là mê cung cũng không hẳn, phải là trận pháp mê cung, đi kiểu nào cũng giống đang xoay vòng vòng.
“Kỳ môn trận pháp?”
Đi một chỗ hết mười lần, Triệu Bân chợt dừng lại.
Nhiều ngã rẽ thế này, chỗ nào cũng giống nhau như đúc, đi qua đi lại, cứ như chẳng hề đi đâu cả, có thể thấy đây là một trận pháp, nó không phải là mê cung trận đơn giản, chẳng có gì khó đoán, người tạo ra ngôi một này khá là rành về trận pháp, lão đạo sĩ có lẽ cũng thuộc loại đó.
“Nghĩ cái gì thế? Đi đi!”
Dây thừng Âm Dương lập tức sáng lên, phát ra lời lão đạo sĩ.
Xem xem! Đây đâu phải là dây thừng bình thường, Triệu Bân dừng lại mà lão đạo sĩ bên kia cũng biết.
Triệu Bân nhìn lướt qua, tiếp tục rẽ trái rẽ phải!
Đường vào mộ trống rỗng, còn chẳng có nổi cây đuốc soi sáng, chỉ có tiếng gió thổi qua thổi lại, Triệu Bân thấy lạnh thấu xương, cũng do tấm lòng lương thiện của hắn gây họa, nếu trước đó hắn chuồn đi mất thì có thể trốn được, chỉ sợ lão đạo sĩ giận chó đánh mèo lên người trong thôn nên mới chạy tới tham gia vào trò này, dù sao Nhược Thủy bọn họ cũng có ơn với hắn, nếu bỏ chạy thì chẳng ra thể thống gì.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu mới thấy cửa ra.
Triệu Bân đi ra thì lão đạo sĩ đã ở đó.
Lão ta ra sớm hơn, tiện tay hút ít thuốc để tranh thủ bình tĩnh lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...