Người trong thôn đều đứng lên, nhón chân nhìn về phía ngọn núi, chủ yếu là tò mò không biết đạo sĩ nọ rốt cuộc đang làm gì, mặc bộ đồ liệm chạy tới chỗ bọn ta luyện giọng.
Đó không phải là luyện giọng gì.
Ai không biết nhưng Triệu Bân lại nghe thấy mỗi một âm thanh của đạo sĩ béo đều có mục đích cả, đó là một loại bí thuật thính thanh từ xa xưa, nghe như không có gì nhưng lại cất giấu những điều đặc biệt.
Ầm!
Tiếng sói tru không còn nữa, tiếng ầm lại chợt vang lên.
Tiếng ầm đó đến quá đột ngột, khiến người dân trong thôn cũng không đứng vững, ngọn núi cũng rung lên.
“Âm khí”.
Ánh mắt Triệu Bân khẽ nhíu lại, cũng đứng lên.
Có âm khí, hắn ngửi được rất rõ.
“Nơi này có ngôi mộ lớn nào không?”
Triệu Bân nhìn trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt cũng hướng về ngọn núi lớn.
Có vẻ hắn đã biết đạo sĩ béo đang tìm gì, lão ta đang… Tìm mộ phần của người ta đây mà? Nhưng có lẽ đã tìm được rồi, lúc nãy ngửi tới ngửi lui, có lẽ đang ngửi mùi của ngôi mộ lớn, tiếng sói tru cũng chính là cách tìm kiếm vị trí, còn tiếng nổ ầm kia, có lẽ là tiếng cửa ngôi mộ nổ tung.
Hắn đoán không sai, đúng là có ngôi mộ lớn.
Sau tiếng nổ đó, âm khí ngày càng nhiều, tập trung rất nhiều trên trời, trăng thanh gió mát biến thành gió lạnh, cả hắn cũng thấy lạnh lẽo chứ đừng nói đến người trong thôn, bọn họ đang lạnh run cả người đây.
“Tên võ tu kia, lại đây".
Trong núi có tiếng đạo sĩ béo gọi, võ tu mà lão ta nhắc đến chính là Triệu Bân.
Triệu Bân lại nhíu mày, có xúc động muốn chuồn đi trước, nếu qua đó, lỡ đâu bị giết người diệt khẩu thì sao? Nhưng nếu hắn chuồn rồi thì e là người trong thôn sẽ gặp phải tai ương, có trời mới biết lão đạo sĩ béo đó từ đâu đến.
Nghĩ thế, hắn vẫn vào trong núi.
Lần theo ngọn nguồn của âm khí, hắn đi thẳng một đường vào sâu trong rừng.
Xa xa, trông thấy một cái lỗ thật lớn, có âm khí cuồn cuộn bay ra ngoài.
Đạo sĩ béo thì lại đứng bên cạnh lỗ thủng đó, nói chính xác là đang lau máu mũi, trông có vẻ nhếch nhác, xem ra lão ta đã vào cổ mộ, bất cẩn đụng phải cơ quan nên mới gọi hắn tới, có lẽ cần hỗ trợ.
“Có ngôi mộ lớn thật này”.
Triệu Bân lặng lẽ thổn thức, hắn ở đây lâu vậy mà lại không phát hiện ra.
Trông dáng vẻ thảm thương của đạo sĩ béo là biết ngôi mộ này không hề đơn giản, ít nhất cơ quan trong đó không đơn giản, nếu cân nhắc cẩn thận thì có khi trong này còn là một vị vua, cũng như vua Âm Nguyệt vậy.
“Tiền bối, lão tìm ta”.
Cách đó mấy mét, Triệu Bân đã đứng vững được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...