Con nhóc này chăm chỉ đến mức Triệu Bân cảm thấy hết sức bất ngờ, cũng yêu nghiệt đến mức hắn cảm thấy kinh ngạc, đúng là chẳng cần gì cũng tự hiểu, tu luyện công pháp mới có mấy ngày đã khai mạch ngưng nguyên, đã ngưng nguyên được ba phần rồi, trở thành võ tu, cứ như thay da đổi thịt, Triệu Bân cũng dần phát hiện ra Nhược Thủy có thể chất cực kỳ đặc biệt, nói chính xác hơn là trong người Nhược Thủy có tiềm tàng một thứ… Nào đó mà hắn không thể nhìn thấu.
“Đại ca ca, bên ngoài ngọn núi sẽ là thế giới ra sao?”
Nhược Thủy hoan ngoãn, giọng nói của cô bé cũng như con người vậy, trong trẻo, lảnh lót.
“Đó là sự tồn tại của ánh sáng và bóng tối”.
Triệu Bân cười nói, lại lấy quan tài băng ra.
Thế giới mà hắn đang diễn tả tuy có hơi trừu tượng nhưng lại là sự thật, ca ca của Phượng Vũ, cha mẹ hắn, đó là những minh chứng máu chảy đầm đìa, sống còn trong thế giới đó thật tàn khốc, cái gọi là ánh sáng cũng chỉ là… Một lớp áo khoác trông có vẻ tươm tất và xinh đẹp của bóng tối mà thôi.
“Ánh sáng, bóng tối”.
Nhược Thủy thì thào, cô bé chưa từng ra khỏi ngọn núi này nên không biết thế giới ngoài kia trông thế nào.
Rất lâu sau đó, cô bé mới hoàn hồn nhìn về phía quan tài băng, nhỏ giọng nói: “Tỷ ấy là ai thế?”
“Thê tử của ta”.
Triệu Bân không hề giấu diếm, dẫn hướng ánh trăng chiếu lên quan tài băng.
Nhược Thủy không hỏi lại, sợ chạm vào nỗi đau của Triệu Bân, với cô bé mà nói, đại ca ca trông có vẻ bình thường này là người có tâm sự, tiểu tỷ tỷ đó có lẽ là nhân vật chính trong câu chuyện đó, cô bé không hiểu tình yêu nhưng lại biết nó là một thứ rất kỳ diệu.
Xoẹt!
Triệu Bân lấy Long Uyên ra, múa dưới ánh trăng.
Sau khi thay đổi khí tức, chiêu thức của hắn và cách chiến đấu cũng phải sửa lại, một lần nữa biến phức tạp thành đơn giản.
Nhược Thủy vẫn chưa đi, hệt như hồ lô nhân bản, cũng luyện kiếm như hắn, cô bé dùng một thanh kiếm gỗ, học cũng nhanh, nhưng chỉ được cái vẻ ngoài, sư phụ đã đón vào cửa, tu hành phải dựa vào bản thân, cô bé phải tự tìm hiểu.
Ngày hôm sau, trời có mưa lớn.
Triệu Bân thích thời tiết này, hắn rút kiếm múa trong cơn mưa, mỗi một chiêu thức đều mang theo sức mảnh của lôi điện, Thái Sơ Thiên Lôi quyết được dùng hết mức, hấp thụ tia chớp trong từng giây, từ đó thiên lôi cũng ngày càng mạnh hơn.
“Đó là người thật ư?”
Người trong thôn ngửa đầu lên, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Mọi người thường nói trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh, hôm nay lần đầu tiên trông thấy Triệu Bân bị sét đánh hết lần này đến lần khác nhưng lại chẳng hề hấn gì, người tu luyện võ đạo đều mạnh mẽ như thế ư?
Đáp án là không.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...