Ninh được mười mấy cái niêu thịt thơm phức, một đám trẻ con nhìn mà chảy nước bọt, dân làng cũng thường vào núi bắt lợn nhưng không bắt được nhiều, điều này chẳng so được với Triệu Bân.
Ăn một bữa no nê rồi Triệu Bân lại lên đỉnh núi.
Đêm nay trăng rất đẹp, quan tài băng ngọc cũng được lấy ra đắm mình dưới ánh trăng sáng ngời như mộng như ảo, nhưng Liễu Tâm Như vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Như thế thì đến Thiên Tông là chuyện cần thiết, Nguyệt Thần lại đang bế quan nên phải tìm người cứu thê tử của hắn, cao thủ Thiên Tông rất nhiều, chắc chắn sẽ có cách.
Từ từ thu thần, hắn tự kiểm tra đan điền của mình.
Bị ông lão răng vàng tóm đi luyện đan, tạo hóa là có, ngoại trừ hòa hợp với tinh túy tinh hoa, điều đáng mừng nhất vẫn là khí huyền hoàng.
Vì hắn bị thiêu đốt cơ thể nên đã tăng nhanh tốc độ biến chất của khí huyền hoàng, hắn tiếp tục tế luyện, khí huyền hoàng sẽ hoàn toàn là của hắn.
Nói là làm, hắn bắt tay vào việc.
Dưới ánh trăng, chân nguyên đan điền của hắn cuộn trào, chìm ngập trong khí huyền hoàng, có sấm sét xé rách bên trong, phối hợp với chân nguyên tôi luyện hết lần này đến lần khác, biến khí huyền hoàng thành một vũ khí thuận tay, đến khi luyện hóa hoàn toàn thì mới xem như hoàn chỉnh, sau này… nó sẽ là một vũ khí sắc bén cực kỳ lợi hại.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Trong ba ngày nay, hắn không hề nhúc nhích chỉ chuyên tâm vào việc cúng tế luyện độ.
Dân làng không quấy rầy hắn, mỗi khi ra khỏi nhà, họ đều sẽ nhìn lên đỉnh núi một cái, trên người Triệu Bân luôn xuất hiện một lớp sương mù, nhất là vào ban đêm, ánh sáng chói lọi bao phủ quanh thân, bất kể nhìn từ góc độ nào, trông hắn cũng như một vị thần.
Trời cao không phụ người có lòng.
Đến ngày thứ tư, một luồng ánh sáng lớn mạnh… lao ra từ phía đỉnh đầu của Triệu Bân.
Ngay sau đó, bầu trời bỗng sáng rực, dị tượng thấp thoáng hiện lên, như có thể nhìn thấy ảo ảnh sông núi, may mà dân làng đã đi ngủ hết rồi, nếu họ mà nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ cúi đầu quỳ lạy để cầu bình an.
Cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện rất nhanh mà hết cũng chóng vánh.
Triệu Bân mở mắt ra, cũng đứng dậy, ý nghĩ vừa thay đổi thì hắn đã triệu hồi được khí huyền hoàng, nó đã được luyện hóa, giờ nó đã hoàn toàn trở thành đồ của hắn.
Hắn cảm nhận được sự thân thuộc, nó cứ vòng quay người hắn, ý nghĩ lại chuyển động thì nó lại quay về đan điền như một thần hồng lang thang trong khí biển chân nguyên.
“Không biết uy lực của nó thế nào”.
Nói rồi Triệu Bân chắp hai ngón tay lại bước về trước một bước chỉ vào tảng đá lớn phía trước, khí huyền hoàng bắn ra từ giữa hai ngón tay nhanh như chớp, chỉ lướt thoáng qua nhưng lại có sức mạnh có thể xuyên thấu mọi thứ.
Rắc!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...