Lão già răng vàng gầm gào, không còn giữ được tâm mạch nữa.
Nhát kiếm của Triệu Bân gần như chém đứt tâm mạch của lão ta, cho dù không chết thì lão ta cũng không sống nổi, kiểu gì cũng bị ngã xuống mà thịt nát xương tan.
Đôi mắt lão ta trở nên điên cuồng, cơ thể nhanh chóng phình to, chân nguyên cũng trở nên cuồng bạo.
Phen này thì đến lượt Triệu Bân biến sắc, hiển nhiên lão già răng vàng định tự phát nổ.
Hắn không nghĩ nhiều, giơ chân đạp lão ta một cái, nhanh chóng dùng mười mấy lá bùa lơ lửng để trốn ngược về sau.
Chiêu tự phát nổ của cao thủ Địa Tạng khi sắp chết tuy không còn uy lực như tự phát nổ trong trạng thái bình thường, nhưng cũng rất kinh khủng.
Nếu khoảng cách quá gần thì một võ tu Chân Linh như hắn sẽ bị nổ tanh bành.
Cạc!
Đại Bằng định bay tới, nhưng bị Triệu Bân cưỡng ép xua về linh giới.
“Cùng nhau lên đường đi!”
Lão già răng vàng nở nụ cười vặn vẹo rồi đột nhiên nổ tung.
Uy lực phát nổ của cao thủ Địa Tạng quả nhiên không thể đùa được, máu me văng khắp đất trời.
Phụt!
Triệu Bân phun một búng máu, dù trốn rất kịp thời nhưng vẫn chịu dư chấn.
Chiêu tự phát nổ này khiến ý thức của hắn cũng trở nên mơ hồ, hai tai ù đặc, không biết đã lộn đi bao xa trong không trung.
Đùng! Binh!
Rừng cây âm u dưới ánh trăng không hề bình yên, tiếng va đập vang lên không ngớt, cây gỗ lớn đổ rạp thành từng mảng, đá dăm và bụi đất bay mù trời, làm chim chóc trong rừng hoảng sợ vỗ cánh lao ra.
Có người đang đại chiến, là trận chiến của hai cô gái.
Một bên tóc tai rũ rượi, khí huyết tăng cao, vả lại sau lưng còn mọc ra một đôi cánh hư ảo, nhìn cổ tay và cổ chân của người này còn lưu lại dấu vết dây xích đã bị giằng đứt.
Nếu Triệu Bân ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, đây chẳng phải là U Lan hả!
Nói cho chính xác hơn, là U Lan trong tình trạng điên cuồng.
Cũng phải, đêm nay trăng tròn, nhìn dây xích trên cổ tay và cổ chân cô ta là biết, chắc chắn cô ta lại phát cuồng rồi, dây xích không kiềm giữ nổi, lại biến thành một đại ma đầu không nhận biết được bất kỳ ai.
Nhìn lại thì người đối diện cũng rất kỳ dị, mái tóc màu đỏ máu bay phơ phất, giữa mi tâm có hoa văn ma quái, trên trán khắc một chữ “thù”, không biết được khắc từ bao giờ mà đến nay vẫn còn chảy máu đầm đìa.
Cô ta có vẻ bạo ngược hơn cả U Lan, khí huyết cuồn cuộn xung quanh chứa đầy sát khí ma quỷ.
Nhưng khác với Triệu Bân, có vẻ người này đã bị ai đó tẩy huyết mạch, dường như còn tu luyện thứ ma công đáng sợ, hoặc vì nguyên do từ công pháp, nên hoàn toàn mất đi lý trí, cũng biến thành một kẻ điên cuồng không nhận biết được ai với ai.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...