“Ranh con, đến ngươi rồi”.
Mụ già cười đi tới, trong tay còn cầm thêm quần áo cho tân lang.
Mụ ta cưng chiều Thanh Dao và nó cũng dành cho Triệu Bân, Thanh Dao là nàng dâu của mụ, Triệu Bân lại là rể nhà mụ, cũng như nửa đứa con trai, chẳng cần phải làm gì nhiều, xuống đó ở bên nữ nhi mụ là được.
Triệu Bân cũng được sửa soạn tươm tất, mái tóc rối bời được chải lại cẩn thận, râu trên miệng cũng được cạo sạch sẽ, tuy là minh hôn nhưng hắn cũng là tân lang nên không thể lôi thôi vậy được.
Đây là lần thứ hai hắn khoác áo tân lang lên người.
Tất nhiên mụ già không hề biết, nếu biết chắc mụ đã dùng một chưởng chém chết hắn rồi.
Trong mắt mụ già, dù nữ nhi mụ đã chết đi rất nhiều năm nhưng cũng không thể làm thiếp nhà người.
“Nữ nhi ta tên là Diệu Ngữ, cũng là một cô nương xinh xắn".
Mụ già cười nói, như đang tự thì thào, cũng có vẻ như đang nói với Triệu Bân, trong nháy mắt, đôi mắt và dáng vẻ mụ ta không còn sự âm u đó, cứ thả hồn mình trong kí ức sâu xa.
Triệu Bân không nói gì, hắn cũng không biết nên hận hay nên thương hại mụ ta.
Người mẫu thân tuổi xế chiều chìm trong thương nhớ và đau khổ, có lẽ đã trở thành ma chướng, có lẽ sẽ làm ra rất nhiều điều độc ác, cũng có lẽ đã gieo quá nhiều nghiệt, là một kẻ đáng hận, nhưng cũng là người đáng thương.
“Không đúng, đây là minh hôn”.
Thanh Dao lên tiếng, cuối cùng cũng đã nhận ra.
Làm gì có ai thành thân dưới mộ thế này, có thể thấy đây là hôn lễ của người sống và người chết.
Chỉ là cô ấy hiểu sai lời của mù già kia mà thôi.
Cô ấy là tân nương thật, Triệu Bân cũng là tân lang, một người gả một người cưới, vừa tròn một đôi, nơi thuộc về bọn họ đều là một cái quan tài, trong quan tài có sẵn tân lang và tân nương dành cho họ.
“Sao thế, ngươi không muốn à?”
Vẻ cưng chiều của mụ già bỗng chốc trở nên dữ tợn.
Thanh Dao không nói gì, có ma mới muốn chứ người ai lại muốn thế bao giờ.
“Đừng sợ, sẽ nhanh thôi”.
Mụ già ném đi vẻ dữ tợn, lại bắt đầu yêu thương vung tay lên, đẩy nắp một chiếc quan tài ra.
Trong quan tài là con trai mụ, có lẽ đã trôi qua quá nhiều năm nên chỉ còn một bộ xương khô.
“Tiền bối, bà không thể làm thế được”.
Thanh Dao nói, xưng hô không còn là bà bà nữa mà đổi thành tiền bối.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...