Vô Thượng Luân Hồi


Đây cũng là sự chuẩn bị để đến Thiên Tông.

Long Uyên và Tử Tiêu của hắn có rất nhiều người biết, hắn không muốn… Bị lộ thân phận bởi vì hai thanh kiếm này, sau khi hợp nhất kiếm thì cố gắng thay đổi ngoại hình Long Uyên là điều cần thiết.

Keng! Keng!
Ánh kim của Long Uyên bắn lên, cứ kêu keng keng mãi.

Từ khi đúc thanh kiếm này đến nay đã là hơn nửa năm, cuối cùng Long Uyên cũng không còn ngu ngốc nữa, đã được khắc ra kiếm phong, khắc thành văn kiếm, đơn giản nhưng đầy mạnh mẽ, phong cách cổ xưa nhưng không đánh mất kiếm uy.

Hai thanh kiếm hợp thành một kiếm, sự sắc bén của Tử Tiêu cũng thuộc về Long Uyên.

“Một thanh kiếm bá đạo”.

Thanh Dao khẽ liếc nhìn và cảm thấy kinh hãi.


Cô ấy từng thấy kiếm Long Uyên, lần này gặp lại thật sự đã khiến cô ấy mở mang tầm mắt, bị luyện chế bằng cách kinh khủng như thế, ở cấp bậc này, chẳng có một binh khí nào cô ấy từng thấy có thể sánh ngang với Long Uyên.

Nhưng ngẫm lại thì thấy cũng bình thường.

Triệu Bân là người luyện vũ khí, hắn còn không phải là người luyện vũ khí bình thường, Khô Sơn mà hắn còn đánh bại là đủ để thấy tài năng trình độ của hắn rồi.

Cô ấy thấy Triệu Bân cất Long Uyên đi, lấy ra địa hỏa.

Ngọn lửa màu đen nằm trong lòng bàn tay, ánh lửa bập bùng, không gian đều trở nên xiêu vẹo.

Thanh Dao có thể nhận ra đó không phải là địa hỏa tầm thường, mà là địa hỏa cấp cao nhất, nếu luyện thêm vài ngọn nửa chắc có thể lột xác thành thiên hỏa.

Điều khiến cô ấy khó hiểu nhất là Triệu Bân lạ xòe bàn tay năm ngón ra, siết lại thành nắm đấm, địa hỏa trong lòng bàn tay cũng nhanh chóng dập tắt, căn nguyên hỏa và tinh hoa trong địa hỏa cũng bị Triệu Bân hòa vào trong người.


Từ đó, hắn không còn ngọn lửa nữa.

Đó cũng là sự chuẩn bị để đến Thiên Tông, hắn không muốn bị người ta nhận ra vì ngọn lửa này.

Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa.

Trước kia hắn muốn làm người luyện binh khí, nhưng cũng muốn làm người luyện đan.

Nguyệt Thần cũng từng nói, chờ đến khi hắn luyện thành thiên hỏa thì sẽ dạy hắn thuật luyện đan.

Nhưng thời gian qua đi, hắn ngày càng phát hiện ra sức người là có hạn, tham lam quá nhiều cũng chưa chắc đã tốt.

Có bỏ thì mới có được, tập trung vào võ đạo mới là điều hắn nên làm.

Còn thiên lôi thì hắn không nỡ vứt bỏ, cũng không thể vứt bỏ, bởi vì hắn là thuộc tính phong, cần thiên thôi để hỗ trợ gió, cũng có có để tăng sức mạnh của lôi, nếu có thể, hắn sẽ cố gắng hết sức tìm lôi điện trên đường đến Thiên Tông để thay đổi màu sắc và hình dạng của lôi điện.

Thế thì những người từng nhìn thấy thiên lôi của hắn sẽ không còn nhận ra hắn dễ dàng như thế nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui