Vô Thượng Luân Hồi
“Con… Sẽ đưa mẹ về nhà”.
“Sẽ tìm được chiếc đèn Trường Minh thứ hai”.
“Sẽ khiến bọn họ… Nợ máu phải trả bằng máu”.
Hắn dập đầu ba cái, là tâm nguyên và cũng là chấp niệm.
Sống vì thù hận, hắn cũng như Phượng Vũ đêm đó, cuộc đời chìm trong bóng tối.
Ra khỏi địa cung thì màn đêm đã buông xuống.
Đám người lão Huyền Đạo.
Khi nhìn thấy Triệu Bân một lần nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, Triệu Bân không gào thét rống giận như họ tưởng tượng, tất cả đều bình tĩnh như thế, sự im lặng của hắn khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Có lẽ tâm trạng hắn đã thay đổi rồi.
Trải qua một đợt gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng chẳng còn lá và hoa.
“Tiền bối đã từng gặp lão ta bao giờ chưa”.
Giọng Triệu Bân khàn khàn mở một bức họa ra.
Thứ được vẽ trong bức họa cuộn tròn đó chính là người áo tím tối qua.
“Tử Y Hầu?”
Lão Huyền Đạo và lão mập thấy thế bèn trăm miệng một lời.
Tử Y Hầu.
Đây là lần đầu tiên Triệu Bân nghe thấy cái tên này.
Lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng Vân Phượng khi đến trộm quan tài băng đêm đó.
Lẽ ra hắn nên biết.
Là Vân Phượng điều tra mẫu thân mình.
Cũng là Vân Phượng… Dẫn Tử Y Hầu tới.
Cũng trong khoảnh khắc đó, danh sách kẻ thù của hắn lại có thêm một người.
Những người nằm trong danh sách đó, dù là Tử Y Hầu, hay là Vân Phượng hắn cũng phải giết, dù phải mất trăm năm, ngàn năm, chỉ cần Triệu Bân còn sống thì nhất định sẽ khiến họ nợ máu trả bằng máu.
“Sao lại là Tử Y Hầu".
Ánh mắt của Chư Cát Huyền Đạo cứ tối rồi lại sáng.
Đến giờ ông ta mới biết hôm qua kẻ ép Triệu Uyên phải chết và bắt Phù Dung đi là ai.
“Tử Y Hầu là ai".
Nhóc tham tiền nhô đầu lên.
Câu hỏi này, Triệu Bân cũng muốn hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...