Vô Thượng Luân Hồi
Triệu Bân uống hết nửa vò rượu thì đứng dậy, bỏ đi.
Ra ngoài đã bốn, năm ngày rồi, hắn phải về nhà báo bình an mới được, chắc là cha mẹ đang sốt ruột lắm.
Lo lắng là chuyện đương nhiên.
Lúc này, sắc mặt Triệu Uyên thật sự rất tệ, ấn đường vẫn chút thần thái yếu ớt vì bị thương, hơi thở không ổn định, ông ấy cũng là một trong số đông quân cứu viện cho chiến trường, chỉ có điều ông ấy không chi viện cho biên quan mà thôi.
Có quá nhiều nơi xảy ra chiến sự, lúc ra trận để chiến đấu, ông ấy đã bị trọng thương, nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ.
“Mắt mù thật mà!”
Triệu Uyên đã thầm lẩm bẩm câu đó trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần nói thì ông ấy lại liếc mắt nhìn qua Tiểu Linh Lung.
Giờ gọi Tiểu Linh Lung thì không chính xác lắm, vì nửa canh giờ trước, cô nhóc đó đã dần lớn lên từng chút một, không còn dáng vẻ của một cô bé hai ba tuổi nữa, bây giờ nhìn lại thì tuổi tác cũng xấp xỉ Phù Dung.
Trùng hợp là, Phù Dung và Linh Lung còn quen biết nhau.
“Từ lần chia tay trước, đến nay cũng đã được mười năm rồi, thật không ngờ cô lại ở thành Vong Cổ”.
Linh Lung mỉm cười và nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa nhìn về phía Triệu Uyên.
Năm xưa, chính người đàn ông này đã bắt Đơn Phượng Phù Dung nổi tiếng khắp thiên hạ đi mất.
Hơn nữa còn sinh ra một cậu con trai cưng.
Ừm..
Chính là cái tên Triệu Bân đó.
Đến giờ cô ta vẫn chưa đi là vì muốn chờ Triệu Bân về để nói chuyện cho rõ.
“Tiên tử vẫn còn nhớ thì thật vinh hạnh quá”.
Phù Dung cười gượng, dáng vẻ có hơi sượng sùng.
Từ khi bà ấy sống lại thì gần như là ngày nào cũng bế Tiểu Linh Lung.
Không còn cách nào, bởi vì bà ấy rất muốn được bế cháu nội nhưng Triệu Bân nhà bà ấy thì cứ ra ngoài suốt.
Thế nên bà ấy đã xem Tiểu Linh Lung như cháu của mình.
Nhưng nửa canh giờ trước, cô nhóc mà bà ấy bế biến thành người lớn, hơn nữa, còn là người mà bà ấy quen.
Mười năm trước, bà ấy từng có duyên thêu một chiếc áo tiên phù dung cho Linh Lung.
“Bọn họ đã tìm cô rất nhiều năm đấy!”
Phù Dung chậm rãi mỉm cười, câu nói đó hàm chứa rất nhiều ẩn ý.
Phù Dung chau mày.
Triệu Uyên cũng chau mày, hình như họ đã biết được “họ” trong lời của Linh Lung là đang chỉ ai.
“Cũng lớn tuổi lắm rồi, chắc cũng đã quên mất”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...