Vô Thượng Luân Hồi


“Sau này cứ theo ta lăn lộn”.

Triệu Bân cười, đứng dậy đi thẳng ra biên quan.

Trước đó đã nói rồi, Huyền Giáp Tướng Quân phải nhớ thưởng cho hắn một chiếc xe nỏ.

Xe nỏ là một thứ rất tốt, có thể về nghiên cứu thử xem, tạo ra được rồi ấy à, một hai cái thì không sao, nếu làm nhiều thì khả năng sát thương cũng cao lắm, lúc trước hắn đã tận mắt nhìn thấy một ngọn núi bị bắn nát.

Bao nhiêu cường giả tộc xác chết, dù có là cảnh giới Địa Tàng cũng bị bắn thủng.

Chủ yếu là do có chiếc nhẫn ma, không gian rất lớn, có thể bỏ rất nhiều đồ.

Sau này nếu như bị một đám người chạy tới đánh, mình đánh không lại thì cứ dùng tới xe nỏ để dạy họ cách làm người.

Ừ… Được phết.


“Ta phải bế quan, tự trưởng thành lên đi”.

Nguyệt Thần nói một câu, Triệu Bân còn chưa kịp mở miệng đã che chắn ý thức hắn.

Nhìn lên một lần nữa, đã là một mảnh sương mù.

“Bế quan cũng tốt, bế quan an toàn”, Triệu Bân nói đầy ẩn ý.

Chủ yếu là do bọn họ không chịu ngoan ngoãn ngồi yên, mỗi lần gặp người đẹp… Thì chắc chắn sẽ gài hắn một phen.

Cái tiếng tình thánh cũng từ đó mà ra.

Ra khỏi khu vực rừng núi, Triệu Bân đi thẳng một đường về hướng đông.

Khi đi ngang qua chiến trường còn chần chừ lại đó rất lâu, dù đã trải qua một hồi dông tố, cũng đã qua vài ngày nhưng chiến trường vẫn còn mùi máu tươi quanh quẩn, mặt đất vẫn còn máu tươi chưa khô.


Không ai biết ở đây đã có bao nhiêu người chết trận.

Cũng không ai biết rốt cuộc là có bao nhiêu người vô danh không rõ tên tuổi, quá nhiều người chết mà chẳng còn xác.

Làm gì có năm tháng yên bình, chẳng qua chỉ là ai đó đã đi trước con đường gian khổ này mà thôi.

Chiến sĩ Đại Hạ trông giữ biên cương chính là những người đó.

Rất lâu sau đó Triệu Bân mới rời đi, vội vàng băng qua cả trăm dặm đường mới đến biên giới Đại Hạ.

Từ xa xa nhìn lại, trên tường thành đã bị tàn phá đầy bóng người bận rộn xây lại bức tường đó.

Mấy dặm ngoài bức tường thành là quân đội đang trông giữ, có chiến sĩ biên cương, cũng có quân Xích Diễm của Đại Hạ.

Trong thời buổi chiến tranh thế này, trông thấy cờ chiến của quân Xích Diễm khiến Triệu Bân bất giác nảy sinh sự kính sợ.

Nó có thứ sát khí mà chỉ có thể tôi luyện được từ chiến trường đẫm máu, sát khí của quân Xích Diễm còn khắc khí vào tận xương cốt và linh hồn, chỉ một cái tên Xích Diễm thôi là cả một bầu trời uy hiếp đáng sợ rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui