Thường ngày khổ lao luôn đóng chặt cửa thành, nhằm tránh tội phạm bỏ trốn.
Nhưng hôm nay cổng thành của khổ lao lại mở rộng và cũng chẳng thấy thị vệ nào tuần tra.
Dường như chỉ là một tòa thành trống không.
Thực tế chứng minh, nó thật sự là một tòa thành rỗng, Đại Bằng nhẹ nhàng lướt qua tường thành.
Nếu như là ngày thường, e là chưa kịp tiến lại gần thì đã bị cung tên bắn rơi rồi.
“Người đâu rồi?”
Triệu Bân và Phượng Vũ đều hướng mắt nhìn xuống.
Nhà tù này cũng giống như những thôn làng mà họ đã nhìn thấy trước đó, không thấy người đâu, không có tội phạm cũng không thấy thị vệ canh gác ở đâu, khắp nơi đều đổ nát.
Soạt!
Lúc hai người họ đến, có một bóng người đang vác túi, chạy từ trong một lầu cao ra, nhìn ngang liếc dọc, trông có vẻ là một tên trộm vừa mới ăn cắp tài sản.
Đại Bằng từ trên trời hạ xuống.
Triệu Bân thi triển chú định thân, lập tức bắt tên trộm lại.
“Tội phạm trong khổ lao đi đâu hết rồi?”
“Chín… Chín ngày trước đã bị đưa đến biên quan rồi!”
Mặt tên trộm tái xanh, mồ hôi lạnh chảy dài, không biết người này từ đâu chui ra.
“Biên quan hả?”
Mặt Phượng Vũ còn tái hơn cả tên trộm.
Biên quan cầu cứu khẩn cấp, đưa đến biên quan là để đánh trận chứ gì nữa.
“Khó xử quá!”
Triệu Bân thầm ho gượng một tiếng trong lòng.
Tốn công tốn sức làm huyền bào tị thế, trang bị đầy đủ, đến cuối cùng thì lại là một tòa thành trống không, có ai đâu mà lừa.
Sớm biết tình hình thế này thì đêm đó đã đánh vào rồi, mạng người quan trọng… Để chậm trễ như thế.
Quạc!
Đại Bằng hét lên, phóng về phía biên quan.
Lúc ra khỏi thành, Triệu Bân còn quay đầu nhìn lại khổ lao kia.
Bây giờ, hắn cũng đã hiểu được ý nghĩa tồn tại của nhà tù này rồi.
Nó nằm cách biên giới của hai nước gần như thế tất nhiên là có lý do của nó, đó là để khi có chiến tranh thì sẽ dễ chuyển tội phạm ra chiến trường, phần lớn đều sẽ dùng biện pháp đặc biệt khống chế, buộc họ làm cảm tử quân, nói dễ nghe thì là lập công chuộc tội, nhưng thực tế chỉ là vật hi sinh.
Lợi dụng những kẻ đã vô dụng!
Lập trường của kẻ thống trị chính là để cho họ chết một cách có giá trị.
Nhưng, những trọng phạm bị giam giữ trong khổ lao lại không phải toàn những kẻ thật sự có tội.
Chẳng hạn như huynh trưởng của Phượng Vũ.
Hắn ta đã từng là một người lính, từng ra chiến trường bảo vệ tổ quốc, không đáng bị trách tội.
Nhưng, khi ra trận từ trong khổ lao thì ý nghĩa lại khác, dù có chết vì tổ quốc thì hắn ta cũng không thể nào xóa bỏ được tội danh trước đây.
Dù có hi sinh thì hắn ta vẫn phải mang thân phận tù nhân, không có ai nhớ đến, trên sổ ghi công của Đại Hạ cũng sẽ không có tên hắn, ngược lại… Tên của hắn vẫn bị gắn với cái danh là tội phạm.
Hắn ta chỉ là một trong số đó.
Trời mới biết trong số những trọng phạm của khổ lao, có bao nhiêu người bị hàm oan.
“Người tốt ắt có trời phù hộ!”
Triệu Bân nói với Phượng Vũ, cô gái đứng bên cạnh hắn lại trầm mặc đến đáng sợ, cơ thể nhỏ nhắn không kiềm được mà run lên, cuối cùng thì linh cảm không tốt cũng đã ứng nghiệm.
Triệu Bân không nói thêm gì, chỉ hít một hơi thật mạnh.
Công bằng mà nói thì cứu người ở chiến trường khó hơn nhiều so với cứu người từ chốn lao ngục nhiều.
Trước tiên phải biết huynh trưởng của Phượng Vũ ở đâu, hiện hai nước đã đánh nhau, hơn nữa, thanh thế còn lớn đến vậy, không dễ gì mà tìm được người.
Nếu đã là chiến tranh thì mỗi giây mỗi phút đều sẽ có người chết, chậm trễ thêm một giây thì có khả năng họ chỉ tìm thấy xác của hắn ta.
Càng chưa nói đến việc bị lôi ra chiến trường để làm vật hi sinh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...