Vô Thượng Luân Hồi
Bay lên cao hơn thì mới có thể nhìn xa hơn.
Phượng Vũ cũng theo cùng.
Đại Bằng sải cánh, vút qua hư không như một tia sáng màu đen.
“Phải thay áo mới cho ngươi được!”
Triệu Bân lấy mực ra, nhuộm Đại Bằng cánh vàng đen như than thành một con chim lông tạp nham màu tím, tiện thể còn dán hai tấm bùa tốc hành lên.
“Biên quan cầu cứu!”
Mặt Phượng Vũ tái nhợt đi.
Biến cố đến bất ngờ khiến cô ta có một linh cảm cực kỳ xấu.
Triệu Bân thì nhìn xuống dưới suốt dọc đường.
Bên dưới có rất nhiều dân tị nạn, những thôn làng mà họ đi ngang qua cũng không còn thôn dân nào, thỉnh thoảng có vài ba bóng người, nhưng đều là những người lớn tuổi, vì già rồi, đi không nổi nữa nên dù có chết, họ cũng muốn chết trong nhà mình, như vậy thì cũng xem như lá rụng về cội.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?
Triệu Bân không nhìn nữa mà đưa mắt nhìn về phía đông.
Chỗ này còn cách biên quan mấy trăm mét mà đã bắt đầu chạy nạn rồi sao?
Lẽ nào vương triều Đại Nguyên đã công phá biên quan rồi sao?
Nếu thật là như vậy thì thật sự rất đáng sợ.
Biên giới của Đại Hạ có Vạn Lý Trường Thành, vương triều Đại Nguyên đã huy động bao nhiêu binh lực, thật sự muốn một mạch… Nuốt chửng toàn bộ Long Triều Đại Hạ sao?
Nhưng hắn không hiểu.
Từ khi lập quốc đến nay, Đại Nguyên và Đại Hạ chưa từng đánh nhau.
Nguyên nhân là do thực lực của hai nước ngang nhau, lãnh thổ cũng rộng lớn như nhau, đều có cao thủ cấp Thiên Võ trấn giữ, nếu như không phải liên quan đến lợi ích căn cơ thì hai nước cũng sẽ không tùy tiện hai chiến với nhau.
Chỉ trong nửa ngày, Triệu Bân đã đổi mười mấy tấm bùa tốc hành.
Cũng không biết đến lúc nào, hắn đã nhìn thấy một thành cổ nằm giữa hai ngọn núi, tường thành nguy nga, phòng thủ nghiêm ngặt, hai con sư tử đá cực lớn, to đến mười trượng, rất nổi bật, nổi bật hơn nữa là tấm biển trên tường thành có hai chữ khá có tính răn đe.
Đấy là “khổ lao”, là nơi giam cầm trọng phạm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...