Triệu Bân thở ta một luồng khí đục, sau đó thu tay về, hóa giải được dược lực rồi.
“Sau này lên tiên giới hay thần giới cũng đừng nhận là đồ đệ của ta nhé”.
Nguyệt Thần thong dong nói, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, ta không thể nào chịu nổi sự xấu hổ này.
“Yên tâm, không nói đâu!”
Triệu Bân đã ngồi thụp xuống, cắm đầu đếm chiến lợi phẩm.
Không nói mới tốt, không nói mới an toàn.
Nguyệt Thần rực rỡ một mình, nếu hắn nhận là đồ đệ của cô ta, chưa biết chừng sẽ bị đánh chết.
Cách kiến giải của hắn vẫn rất độc đáo.
Suy đoán của hắn cũng rất chuẩn xác.
Lúc này đây, nếu hô một câu “Nguyệt Thần đến rồi” ở thần giới, không biết sẽ có bao nhiêu thần linh nhảy ra.
Đánh nhau hay không thì tạm thời không tính đến, chứ bàn chuyện lý tưởng thì không thể thiếu được rồi.
“Khá đấy, công pháp này rất tốt”.
Triệu Bân rất cầu tiến, hắn khoanh chân ngồi trên tảng đá, vùi đầu nghiên cứu bí tịch, toàn là thứ càn quét từ chỗ pháp sư kia, đa phần là mấy thứ pháp thuật bàng môn tà đạo, có vài loại rất hữu dụng.
Nhiều kỹ năng thì khả năng sinh tồn mới mạnh mẽ, Nguyệt Thần không dạy hắn, hắn cũng tự học được.
“Lãng phí tài nguyên quá!”
Nếu có người ngoài đi ngang qua, chắc hẳn sẽ nói như vậy.
Một cô gái xinh đẹp như thế kia nằm ngay ở đó, nhưng ngươi lại bận nghiên cứu bí thuật.
May mà ngươi có vợ.
Nếu không thì đúng là độc thân bằng thực lực.
Không biết qua bao lâu, Triệu Bân mới cất bí thuật đi, liếc mắt nhìn xung quanh, sau cùng nhìn trộm Nguyệt Thần, toàn bộ động tác nhìn sao cũng thấy lén lút.
Thấy Nguyệt Thần đã ngủ, Triệu Bân mới lấy ra một tập tranh, hắn chăm chú xem đến mức hai mắt sáng ngời ngời, lỗ mũi chảy máu mà hoàn toàn không biết, hay nói cách khác, hắn mê mẩn rồi.
“Nếu bổn thần đoán không sai thì đây là xuân cung đồ nhỉ!”
Nguyệt Thần đột nhiên lên tiếng, cô ta vẫn đang nằm vắt vẻo trên mặt trăng, thậm chí không thèm mở mắt.
Cái gọi là “xuân cung đồ” chính là tranh vẽ chuyện ấy ấy, ở nơi nào đó mà dân tình cởi mở, nó còn có một cái tên thanh tân thoát tục khác: trân tàng bản.
Triệu Bân như chim sợ cành cong, bị Nguyệt Thần bắt ngay tại trận, suýt tè ra quần.
“Ta tưởng là bí thuật cơ!”
Triệu Bân bưng sách lên như không có chuyện gì.
Đây đúng là thứ tốt, không được bán công khai, sau này phải mang về cho đám người Chư Cát Huyền Đạo, bán được không ít tiền đấy.
“Có được đồ đệ như thế, lòng ta mừng vui”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...